Chương 2

: Mẹ Lên Sân Khấu và Những Dư Âm Đầu Tiên
Quả nhiên, phần giới thiệu ban đầu nhanh chóng kết thúc. Nhưng Đại đội trưởng, trung úy Hoàng Quốc Hùng, vẫn tiếp tục bài diễn thuyết dài dòng của mình. Ông ta nói từ lịch sử đơn vị pháo binh cho đến cơ cấu tổ chức hiện tại, từ vị trí địa lý của doanh trại cho đến các cuộc diễn tập gần đây. Cả thao trường chìm trong không khí ngột ngạt, buồn chán. Đám học sinh mới bắt đầu xao động, ngáp dài, nhưng tôi thì không dám hó hé. Bài học bị phạt chạy năm vòng vẫn còn ám ảnh, khiến tôi chỉ biết đứng im thin thít, không dám mở miệng.
Khi các lớp trưởng bắt đầu phải lên tiếng giữ trật tự, bài phát biểu của Đại đội trưởng cuối cùng cũng khép lại. “Tiếp theo, xin mời cô Lan Anh, đại diện giáo viên trường THPT Nguyễn Huệ, phụ đạo viên của đợt huấn luyện quân sự lần này, lên phát biểu…”
Một tràng vỗ tay rộn ràng vang lên. Tôi đang mải nghĩ vẩn vơ, nghe đến tên mẹ thì giật mình ngẩng lên nhìn về phía đài chủ tịch. Tôi cứ ngỡ mẹ chỉ là phụ đạo viên bình thường, ai ngờ mẹ lại được giới thiệu là đại diện giáo viên của trường. Thật bất ngờ!
Tôi không cao, đứng lọt thỏm giữa đội hình, chỉ có thể nhón chân nhìn về phía mẹ đang bước lên đài. Hôm nay mẹ đẹp rực rỡ. Mẹ mặc áo sơ mi trắng kết hợp với bộ váy công sở màu hồng nhạt, mái tóc xoăn nhẹ buông xõa trên vai, toát lên vẻ thanh lịch. Nhưng điều khiến mọi ánh mắt đổ dồn vào chính là đôi chân thon dài, được tôn lên bởi chiếc quần bó sáng màu ôm sát, lộ rõ đường cong hoàn hảo qua lớp tất mỏng không một nếp nhăn. Nhìn mẹ, tôi không khỏi tự hào xen lẫn chút ngượng ngùng.
Tiếng vỗ tay từ đám học sinh bên dưới không ngớt. Rõ ràng, vẻ ngoài xinh đẹp và dáng người cuốn hút của mẹ đã tạo ấn tượng mạnh mẽ ngay từ đầu. Mẹ mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu mọi người im lặng. “Cảm ơn các em đã nhiệt liệt chào đón. Trước tiên, cô xin giới thiệu, cô là Lan Anh, giáo viên tiếng Anh của trường THPT Nguyễn Huệ, đồng thời là phụ đạo viên dẫn đội cho đợt huấn luyện quân sự này. Cô muốn nhấn mạnh một vài điều về kỷ luật mà các em cần tuân thủ trong thời gian huấn luyện…”
Bài phát biểu của mẹ ngắn gọn, súc tích, chỉ vài câu đã nêu bật những quy định quan trọng nhất. Không như bài nói dài dòng của Đại đội trưởng, mẹ biết cách làm rõ vấn đề mà vẫn giữ được sự gần gũi. Mẹ nhắc đến những quy định kỷ luật cần tuân thủ, nhưng ngay sau đó khéo léo chuyển sang dặn dò về sinh hoạt hàng ngày, từ việc giữ gìn sức khỏe đến cách ứng xử trong doanh trại. Mẹ hiểu tâm lý lứa tuổi chúng tôi, đang ở giai đoạn nổi loạn, nên không chỉ răn đe mà còn khích lệ, kết hợp mềm dẻo. Cả bài phát biểu chỉ kéo dài năm phút, nhưng mẹ đã để lại ấn tượng về một cô giáo vừa thông minh, vừa thanh lịch, vừa nghiêm khắc mà vẫn gần gũi. Khi mẹ bước xuống đài, không chỉ học sinh mà cả các lớp trưởng cũng vỗ tay nhiệt liệt. Tôi nhìn mẹ, lòng dâng lên niềm tự hào. Ở nhà, mẹ chu toàn mọi việc, nhưng trên cương vị công việc, mẹ lại cho tôi thấy một hình ảnh khác – mạnh mẽ, tự tin và đầy cuốn hút.
Sau khi mẹ xuống đài, mẹ và Đại đội trưởng trao đổi gì đó một lúc. Rồi ông Hoàng Quốc Hùng bước lên, nhấn mạnh lại vài quy định kỷ luật của doanh trại, trước khi tuyên bố giải tán để mọi người về ký túc xá nghỉ ngơi.
“Hú! Cuối cùng cũng được về nghỉ!”
Đám học sinh reo lên, mệt mỏi sau một buổi huấn luyện cường độ cao. Tôi cũng chẳng khá hơn, tối qua lăn lộn đến nửa đêm mới tới được doanh trại, sáng sớm đã bị lôi ra thao trường, giờ chỉ muốn lăn ra giường. Bụng sôi ùng ục, tôi chỉ mong nhanh chóng ăn trưa rồi đánh một giấc.
Về đến phòng ngủ tập thể, tôi ngồi phịch xuống giường, chán nản nhìn quanh. May mắn là phòng tôi chỉ có sáu người, ít hơn các phòng khác tới hai mạng. Bốn đứa là học sinh mới, gồm tôi, còn hai người là lớp trưởng của lớp 1 và lớp 2. Không khí trong phòng khá thoải mái, vì tụi tôi đều là dân mới, xa nhà lần đầu, dễ bắt chuyện và nhanh chóng làm quen.
Thằng mũm mĩm nằm cạnh tôi tên là Vũ, chính là đứa nhắc tôi lúc đứng đội hình. Tôi thấy nó khá thân thiện, nên cũng quý. “Tao là Nam, chào tụi mày!” – một thằng nhỏ con, đang thay dép lê, lên tiếng giới thiệu.
“Ừ, tao là Hùng, chào mọi người,” – thằng cao gầy đeo kính, nãy giờ im lặng, cũng cất tiếng.
Vậy là bốn đứa tụi tôi coi như làm quen. Có lẽ vì lần đầu xa nhà, không ai nói nhiều, chỉ lặng lẽ nằm trên giường của mình, mỗi đứa đuổi theo suy nghĩ riêng. Tôi thầm nghĩ, không biết mẹ đang làm gì? Mẹ có mệt không, khi phải vừa làm phụ đạo viên vừa lo cho đám học sinh tụi tôi?
“Ê, tụi mày biết gì không? Cô phụ đạo viên đang tuyển trợ lý đó!” – Hùng, thằng đeo kính, bất ngờ lên tiếng.
“Ai nói vậy?” – Vũ, thằng mũm mĩm, nằm dài trên giường, nhắm mắt hỏi.
“Lớp trưởng báo, tao đăng ký rồi,” – Hùng đáp, giọng hơi khoe khoang.
“Trợ lý cho cô phụ đạo viên? Cô giáo xinh đẹp đó hả?” – Nam, thằng nhỏ con, nghiêng người, giọng đầy phấn khích.
“Ha ha, đúng rồi! Nhưng mà muốn làm trợ lý thì phải nằm trong top 5 thành tích thi đầu vào đấy,” – Hùng cười, ra vẻ ta đây.
“Xời, đúng là cô giáo xinh thật…” – Nam xuýt xoa.
Nghe tụi nó bàn tán về mẹ, tôi thấy khó chịu, nhưng chẳng biết nói gì. Dù sao mẹ cũng là cô giáo, được học sinh chú ý là bình thường, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút gợn. Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo lên. Tôi giật mình, vì trong giờ huấn luyện, tụi tôi không được dùng điện thoại, nên ai cũng cất dưới gối. Vũ nằm gần gối tôi, tiện tay cầm lên xem, rồi trố mắt: “Ê, ai gọi mày vậy? Cô gái trên màn hình nhìn quen quen, xinh vãi! Hình như tao gặp ở đâu rồi.”
Tôi hoảng hồn, nhớ ra tấm ảnh mẹ chụp mà tôi để làm hình nền cuộc gọi. “Ha ha, đâu có đâu…” – Tôi cười gượng, vội nằm xuống, hạ giọng nghe máy.
“Minh, con ở ký túc xá nào? Có quen với môi trường chưa? Ngủ nghỉ ổn không? Mấy đứa cùng phòng thế nào?” – Giọng mẹ vang lên, hỏi một tràng khiến tôi trả lời không kịp.
“Dạ, tốt, mẹ yên tâm. Con ở lớp 1, lớp trưởng là anh Chấn Trung.”
“A, anh Chấn Trung hả? Người đó tốt, mẹ yên tâm. Còn gì nữa không con?”
“Dạ, không có gì đâu mẹ. Mẹ bận thì cứ làm việc đi, con ổn mà.”
“Ừ, mẹ chỉ hỏi thăm tí thôi. Có gì gọi cho mẹ nhé!” – Mẹ nói xong, cúp máy.
Tôi thở phào, cố không để tụi bạn nghe được. Cầm chậu rửa mặt, tôi vừa ngâm nga vừa bước ra ngoài, lòng nhẹ nhõm hơn sau khi nghe giọng mẹ.

Bình luận

Để lại bình luận