Chương 2

: Cơn bão dục vọng trong lòng gã trai Kansai
Căn biệt thự của tiến sĩ Agasa vẫn còn vang vọng tiếng cãi vã của hai gã trai. Sau khi bị Haibara Ai dội cho một gáo nước lạnh, Hattori Heiji đứng ngẩn ra, miệng há hốc, mắt dán chặt vào bóng lưng nhỏ nhắn của cô nàng vừa khuất sau cánh cửa phòng tắm. “Trời ơi, cái gì thế này? Cô nhóc đó… sao mà sắc sảo thế chứ!” – gã lẩm bẩm, giọng đầy kinh ngạc xen lẫn chút thích thú. Conan, đứng bên cạnh, lườm gã với ánh mắt như muốn thiêu đốt. “Đều tại mày, làm tao bị mắng lây! Lần sau liệu hồn đừng có lôi tao vào mấy chuyện vớ vẩn này!”
Hattori nhếch mép, nụ cười nửa miệng đầy thách thức. “Thôi đi, mày đừng giả bộ thanh cao. Nhìn cái cách mày đỏ mặt khi nghe tới chuyện của Ran là tao biết mày cũng chả trong sáng gì đâu!” Gã vỗ vai Conan, giọng điệu trêu chọc, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả. Nhìn Haibara vừa rồi, với mái tóc nâu rối bời, đôi mắt trong veo như hồ nước, và cái dáng người nhỏ nhắn nhưng đầy sức hút, Hattori bất giác nuốt nước bọt. “Cô nhóc này… ở chung chắc cũng thú vị phết đấy,” – gã nghĩ thầm, khóe môi cong lên một nụ cười khó cưỡng.
Conan lườm gã, giọng gằn: “Ê, đừng có mà nghĩ bậy! Haibara không phải kiểu con gái để mày đùa giỡn đâu!” Nhưng Hattori chỉ cười khì, phẩy tay như chẳng quan tâm. Trong đầu gã, hình ảnh Haibara và Ran cứ lởn vởn, khiến tim gã đập thình thịch. Ran thì dịu dàng, xinh đẹp, thân hình hoàn hảo như nữ thần; còn Haibara lại có vẻ bí ẩn, sắc sảo, vừa ngây thơ vừa quyến rũ. So với Kazuha – cô bạn thanh mai trúc mã mà gã luôn cãi vã – cả hai cô gái này đều khiến gã ngẩn ngơ.
________________

Chiều hôm đó, tại hậu trường của sân vận động nơi Ran chuẩn bị thi đấu karate, không khí nhộn nhịp hẳn lên. Hattori, dù miễn cưỡng, vẫn dẫn theo đám nhóc trong đội thám tử nhí đến để cổ vũ Ran. Gã lỉnh kỉnh xách theo bó hoa tươi rói và cả một cái bùa hộ mệnh lấp lánh, thứ mà đám nhóc cứ nằng nặc đòi mang theo để “tiếp thêm sức mạnh” cho chị Ran. “Mấy đứa nhóc này, đúng là rắc rối!” – Hattori lẩm bẩm, nhưng vẫn kiên nhẫn thuyết phục nhân viên hậu trường để đám trẻ được vào gặp Ran.
Thế nhưng, đời không như mơ. Khi đám nhóc được phép vào phòng thay đồ nữ, Hattori lại bị chặn ngay cửa. Một cô nhân viên hậu trường, mặt nghiêm nghị như bà cô giáo già, khoanh tay nhìn gã: “Xin lỗi anh, đây là khu vực dành riêng cho nữ. Anh đứng ngoài này chờ nhé!” Hattori méo mặt, định mở miệng cãi lại, nhưng nhìn ánh mắt sắc như dao của cô nhân viên, gã đành ngậm ngùi đứng dựa tường, lẩm bẩm: “Hừ, làm như tao thèm vào lắm ấy!”
Bên cạnh, Haibara đứng khoanh tay, đôi mắt trong veo liếc gã với vẻ khinh khỉnh. “Tao chẳng đi đâu cả,” – cô nhóc nói, giọng lạnh tanh. “Cổ vũ thì tự tụi mày làm, tao không rảnh diễn trò tươi cười chúc phúc này nọ. Im lặng thì lại thấy kỳ, nên thôi, tao ở ngoài này cho lành.” Đôi mắt cô ánh lên một tia cảm xúc khó nắm bắt, như thể đang che giấu điều gì đó.
Hattori nhìn Haibara, bất giác nhếch môi. “Cô nhóc, sống khép kín thế không mệt à? Thôi, để anh đây giúp em hòa nhập chút nào!” Chẳng để cô kịp phản ứng, gã cúi xuống, bế phốc Haibara lên, nhẹ như bế một con mèo nhỏ. Haibara giật mình, đôi chân nhỏ nhắn quẫy đạp dưới lớp váy xanh đậm, để lộ cả viền quần lót trắng tinh như ẩn như hiện. “Ê! Thả tao xuống! Mày làm cái quái gì thế hả?!” – cô hét lên, mặt đỏ bừng, tay đấm thùm thụp vào ngực gã.
Hattori cười khà khà, chẳng thèm để tâm. “Yên nào, để anh bế em đi xem trận đấu của Ran. Hôm nay chị ấy đánh chắc đỉnh lắm, không xem là tiếc đó!” Nhưng vừa nói, tay gã vô tình chạm vào ngực Haibara, khiến cô nhóc rùng mình, mắt long sòng sọc. “Mày… mày dám sờ chỗ đó hả?! Đồ dê già, thích trẻ con thế sao? Coi chừng bị tóm vì tội quấy rối đó!” – Haibara gào lên, nhưng giọng lại pha chút đùa cợt, như thể cô đang cố kìm nén cơn giận.
Hattori giật mình, vội thả cô xuống, gãi đầu cười trừ. “Ơ, tao có cố ý đâu! Tại em nhỏ quá, tay tao lỡ… thôi, đừng giận, đừng giận!” Gã liếc nhìn Haibara, thấy cô nhóc đứng khoanh tay, môi cong lên một nụ cười mỉa mai. “Hừ, đồ háo sắc hơn cả thằng Edogawa. Cẩn thận đấy, ở chỗ đông người thế này mà bị bắt gặp là tiêu đời!”
Đúng lúc đó, một gã công nhân vệ sinh đội mũ thấp, lầm lũi bước qua, thì thào gì đó với nhân viên gác cửa. Gã gác cửa gật đầu, khoát tay cho hắn vào. Hattori nheo mắt, quan sát hai người họ, trong đầu lóe lên một ý nghĩ táo bạo. Ánh mắt gã lướt qua Haibara, rồi nghĩ tới Ran đang thay đồ trong phòng. Một luồng dục vọng mãnh liệt bỗng trỗi dậy, khiến lưng gã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Không được… không thể nghĩ bậy!” – Hattori tự nhủ, cố dằn lòng. Nhưng một giọng nói khác trong đầu gã lại thì thầm: “Chỉ cần làm khéo, chẳng ai biết đâu. Ran, Haibara… hai cô nàng này, mày nhịn lâu quá rồi!” Gã nghĩ tới Kazuha, cô bạn gái “hờ” mà gã chẳng thể chạm tới, rồi lại nghĩ tới Kudo, kẻ luôn có Ran dịu dàng bên cạnh. Cảm giác ghen tỵ và dục vọng tích tụ bấy lâu như ngọn lửa bùng lên, khiến tim gã đập thình thịch.

Bình luận

Để lại bình luận