Chương 2

Miyano Shiho, hay giờ là Haibara Ai, cái cô nàng từng được xem là thiên tài khoa học của tổ chức áo đen, giờ lại lẫn vào đám học sinh tiểu học với thân phận giả. Thật nực cười, một bộ óc xuất chúng như thế lại đi trà trộn với lũ nhóc con, sống cuộc đời bình dị đến mức buồn cười. Nhưng mà, cô ta ở đây làm gì? Đặt phòng ở cái khách sạn này, ngay đúng thời điểm tôi chuẩn bị hành sự?
Tôi ngồi trên ghế da trong căn phòng khách sạn, ánh đèn vàng hắt lên xấp tài liệu trước mặt. Laptop vẫn đang chạy, màn hình hiển thị danh sách đặt phòng mà tôi hack được. Tên “Haibara Ai” sáng lên như một lời cảnh báo, khiến tôi không thể ngồi yên. Cô ta, một người lẽ ra đã “chết”, giờ lại xuất hiện ngay trước mũi tôi. Đây là trùng hợp hay một cái bẫy?
Haibara Ai, cái tên này gợi lên ký ức cũ. Trước khi gia nhập tổ chức, tôi và cô ta từng có một lần chạm mặt thoáng qua, một khoảnh khắc đủ để khắc sâu hình bóng cô vào tâm trí tôi. Nhưng khi cả hai đã lún sâu vào thế giới ngầm, tôi là sát thủ, còn cô là nhà khoa học, hai con đường chẳng bao giờ giao nhau. Cô nghiên cứu trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo, còn tôi nhuốm máu trên những con phố tối tăm. Dần dần, khoảng cách giữa chúng tôi càng lớn, như hai đường thẳng cắt nhau một lần rồi mãi mãi xa rời.
Sau này, tổ chức tuyên bố cả hai chị em Miyano đều “chết”. Miyano Akemi, chị gái cô, thực sự đã ra đi. Nhưng Miyano Shiho, hay Haibara Ai, thì không. Tôi đã tự mình xác minh, lén điều tra ngoài luồng để chắc chắn. Cô ta không chết. Cô ta trốn thoát, sống dưới vỏ bọc một cô bé tiểu học, lẩn khuất đâu đó ngoài kia. Và giờ, cái tên ấy lại xuất hiện, ngay tại khách sạn này, đúng vào thời điểm tôi chuẩn bị ra tay với gã chính khách.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, vị đắng trôi qua cổ họng, giúp tôi tỉnh táo hơn. Đầu óc bắt đầu xoay chuyển. Haibara ở đây, liệu có liên quan đến mục tiêu của tôi? Cô ta từng là một phần của tổ chức, biết quá nhiều bí mật. Nếu cô phát hiện ra tôi, hoặc tệ hơn, nếu cô nhúng tay vào vụ này, kế hoạch của tôi có thể đổ bể. Nhưng đồng thời, sự xuất hiện của cô cũng là một cơ hội. Một cơ hội để tôi không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn… giải quyết chút “tâm sự” riêng.
Tôi đứng dậy, bước ra ban công. Gió đêm lành lạnh thổi qua, mang theo mùi muối từ biển gần đó. Khách sạn này nằm ở một khu vực không quá sầm uất, nhưng cũng đủ tiện nghi với sân bay bên cạnh, cầu vượt một bên, và ga tàu điện ngầm ở phía còn lại. Xa xa là một sân golf, cạnh đó là một khu rừng rậm rạp – nơi hoàn hảo để tôi đánh lạc hướng điều tra nếu cần. Tôi mỉm cười, tưởng tượng cảnh cảnh sát bị dẫn dụ vào khu rừng đó, lùng sục vô ích trong khi tôi đã cao chạy xa bay.
Quay lại bàn, tôi tiếp tục nghiên cứu. Theo thông tin, gã chính khách sẽ không ngủ lại ở một phòng cố định, nhưng tôi đã hack được hệ thống quản lý phòng của khách sạn. Chỉ còn vài phòng khả nghi, tôi sẽ kiểm tra từng phòng một. Đơn giản thôi, chỉ cần kiên nhẫn.
Nhưng Haibara Ai… cô ta làm tôi rối trí. Cô đến đây với đám nhóc tiểu học, chắc chắn không phải để du lịch. Lũ nhóc đó, tôi biết quá rõ. Chúng như lũ ruồi, lúc nào cũng xía vào chuyện người lớn, gây rối kế hoạch của tổ chức không ít lần. Nhưng tôi không quan tâm đến chúng. Với tôi, chúng chỉ là lũ trẻ ranh, không đáng để mắt.
Điều tôi quan tâm là Haibara. Quan hệ giữa tôi và cô… phức tạp. Hồi còn nhỏ, tôi đã từng bị cô thu hút, không chỉ vì nhan sắc mà còn vì trí tuệ sắc sảo của cô. Nhưng sau khi gia nhập tổ chức, chúng tôi như hai thế giới. Cô là bộ óc, tôi là lưỡi dao. Chẳng có gì để nói với nhau. Giờ đây, khi biết cô vẫn còn sống, tôi vừa tò mò vừa… khao khát. Khao khát được gặp lại, được đối diện cô, và có lẽ, được làm điều gì đó mà tôi từng chỉ dám mơ.
Tôi gấp tài liệu lại, đứng dậy, kiểm tra lại đồ nghề trong cặp táp. Súng giảm thanh, dao găm, dây thừng, và vài thiết bị điện tử nhỏ. Mọi thứ đã sẵn sàng. Ngày mai, tôi sẽ bắt đầu điều tra hiện trường, kiểm tra lối ra vào, camera, và mọi ngóc ngách của khách sạn. Nhưng trong đầu tôi, hình ảnh Haibara Ai cứ lởn vởn. Cô ta ở đây, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được.
Tôi đặt đồng hồ báo thức, nằm xuống giường, nhắm mắt. Ngày mai sẽ là một ngày dài. Không chỉ vì nhiệm vụ ám sát với phần thưởng hậu hĩnh, mà còn vì tôi sắp gặp lại Haibara Ai. Một cuộc gặp không chỉ để ôn chuyện cũ, mà còn để… bắt đầu một trò chơi mới.

Bình luận

Để lại bình luận