Chương 2

Hắn quay người, bước thẳng vào khu rừng cấm địa phía sau làng. Người dân trong làng thường tránh xa khu rừng này vì có nhiều thú dữ và cạm bẫy, nhưng với `kim thủ chỉ` vừa nhận được, Trương Đại Kiếm không còn sợ hãi. Hắn cảm thấy một luồng tự tin tràn ngập, như thể hắn sinh ra để làm thợ săn vậy.

Mùi đất ẩm và lá khô xộc vào mũi hắn, kèm theo những mùi hương lạ lẫm khác: mùi mốc của cây mục, mùi hăng hắc của loài dã thú, và cả mùi ngọt dịu của những loại nấm dại. Với kỹ năng “Thợ Săn Bẩm Sinh”, hắn dễ dàng né tránh những cái bẫy sơ sài mà người dân trong làng đặt, và còn phát hiện ra vài cái bẫy đã sập, bên trong là những con chuột đồng béo núc.

“Chuột đồng à? Mặc dù không phải là cao lương mỹ vị, nhưng trong thời buổi này, có còn hơn không!” Trương Đại Kiếm cười nhạt, nhanh chóng thu thập những con chuột vào một cái túi vải rách mà hắn mang theo. Nhưng hắn không dừng lại. Nhiệm vụ là “bữa ăn thịnh soạn”, chuột đồng thì chưa đủ tầm.

Hắn đi sâu hơn vào rừng. Bàn chân hắn lướt nhẹ nhàng trên thảm lá mục, không gây ra một tiếng động lớn nào. Đôi mắt hắn sắc bén quét qua từng lùm cây, từng hốc đá. Bỗng, một mùi hương tanh nồng thoang thoảng bay đến. Mũi hắn giật giật, đôi mắt nheo lại.

“Mùi này… có vẻ là lợn rừng!”

Hắn lặng lẽ men theo con suối nhỏ. Tiếng nước chảy róc rách không thể che giấu được tiếng sột soạt của một đàn thú đang kiếm ăn. Tim Trương Đại Kiếm đập mạnh, không phải vì sợ hãi, mà vì hưng phấn. Hắn từ từ hé một cành cây, nhìn thấy một đàn lợn rừng khoảng ba, bốn con đang cắm đầu ủi đất tìm thức ăn. Con lớn nhất phải nặng đến cả trăm cân.

“Làm sao đây? Không có vũ khí. Sức mình thì gầy còm như que củi…” Trương Đại Kiếm bắt đầu suy tính. Hắn có `kim thủ chỉ` nhưng không phải là siêu nhân. Tuy nhiên, kỹ năng “Thợ Săn Bẩm Sinh” còn có một công dụng khác: nhận biết nguy hiểm và điểm yếu của con mồi.

Hắn tập trung tinh thần, ánh mắt như xuyên thấu qua lớp da dày của con lợn rừng đầu đàn. Một chấm đỏ mờ ảo hiện lên ở phía sau tai con vật, nơi có động mạch chủ.

“Điểm yếu sao? Tuyệt vời!”

Trương Đại Kiếm nhìn quanh. May mắn thay, hắn phát hiện một cành cây khô cứng, dài và nhọn như một cây thương thô sơ. Hắn nhặt nó lên, cảm nhận trọng lượng và độ cân bằng trong tay.

“Được rồi, Đại Kiếm. Giờ là lúc chứng tỏ bản lĩnh của một kẻ xuyên không!” Hắn tự nhủ, trong mắt lóe lên vẻ hung tợn của một con dã thú.

Hắn nấp mình sau một bụi rậm lớn, kiên nhẫn chờ đợi. Đàn lợn rừng vẫn vô tư kiếm ăn, hoàn toàn không hay biết đến sự hiện diện của kẻ săn mồi nguy hiểm. Trương Đại Kiếm chờ cho con lợn đầu đàn quay lưng lại, cúi đầu ủi đất. Đây là cơ hội duy nhất.

Hít một hơi thật sâu, hắn lao ra như một mũi tên. Bước chân nhanh nhẹn, không một tiếng động. Con lợn rừng chưa kịp phản ứng, hắn đã dùng hết sức lực, đâm thẳng cành cây nhọn hoắt vào điểm yếu sau tai nó.

PHẬP!

Tiếng kêu thảm thiết của con lợn rừng vang vọng khắp khu rừng. Nó vật vã giãy giụa, cố gắng đứng dậy, nhưng cành cây đã đâm sâu vào yếu huyệt. Máu tươi trào ra, nhuộm đỏ lớp lông đen. Đàn lợn còn lại hoảng loạn bỏ chạy tán loạn.

Trương Đại Kiếm không do dự, rút cành cây ra rồi đâm thêm một nhát nữa, đảm bảo con vật không thể gượng dậy. Cơn đói cồn cào trong bụng giờ đây dường như hóa thành sức mạnh điên cuồng. Con lợn rừng to lớn dần dần mất đi sự sống, đổ kềnh xuống đất.

“Ha ha ha! Quá đơn giản! Ai bảo lão tử là dân văn phòng yếu ớt chứ?” Hắn cười vang, tự mãn nhìn chiến lợi phẩm của mình. Đây là một con lợn rừng lớn, đủ thịt cho cả nhà ăn no nê trong vài ngày.

Hắn dùng chút sức lực còn lại để kéo con lợn rừng về phía làng. Dọc đường đi, hắn còn thu thập thêm vài con chuột đồng đã chết trong bẫy và một ít nấm dại ăn được mà hệ thống chỉ dẫn. Khi hắn về đến nhà, trời đã nhá nhem tối. Mùi máu tươi và thịt rừng nồng nặc khiến lũ chó hoang trong làng sủa inh ỏi.

Căn nhà tranh rách nát của Trương Đại Kiếm vẫn nằm yên vị. Cánh cửa gỗ ọp ẹp hé mở, ánh đèn dầu leo lét hắt ra. Trương Đại Kiếm đẩy cửa bước vào, cảm thấy cả cơ thể rã rời.

Lâm Uyển Như, tẩu tử của hắn, đang ngồi bên bếp lửa lạnh ngắt, đôi mắt nàng sưng húp. Nàng vốn là một mỹ nhân có tiếng trong vùng, nhưng giờ đây, khuôn mặt nàng hốc hác, tái nhợt vì đói và lo âu. Hai nàng muội muội Hồng Nhi và Lan Nhi gầy gò, co ro nép vào lòng tỷ tỷ của mình, thỉnh thoảng lại ho khan. Chúng nó nhìn Trương Đại Kiếm bước vào với đôi mắt ngây dại, nhưng không có chút sức lực để chào hỏi.

“Đại Kiếm, đệ về rồi.” Lâm Uyển Như khẽ lên tiếng, giọng nói yếu ớt. Nàng nhìn thấy Trương Đại Kiếm tay không, lòng nàng lại càng nặng trĩu. “Không kiếm được gì sao đệ? Ta… ta đã nói đệ đừng đi sâu vào rừng mà, nguy hiểm lắm…”

Bình luận

Để lại bình luận