Chương 2

:
Phiên quốc thật ra có hơn ba vạn quân sĩ nhưng không ngờ tên Lâm Tề trước kia lại có thiên phú quân sự vô cùng xuất chúng. Chỉ với ba nghìn người, hắn đã đánh bại được ba vạn người, chém đầu hơn năm nghìn, bắt sống hơn hai vạn.
Chuyện này nhất thời làm chấn động cả triều đình Triệu Quốc. Thậm chí, sau khi hoàng đế là cậu ruột của Lâm Tề biết được tin này, đã trực tiếp nghỉ triều mấy ngày, mở tiệc lớn trong hoàng thành, tuyên bố rằng cháu trai của mình chính là một viên mãnh tướng mà trời ban cho mình.
Sau khi Lâm Tề mới xuyên không đến, vương thất phiên quốc đã bị đặc sứ từ Hoàng Đô đến áp giải đi. Cuối cùng, vương thất phiên quốc được phong tước, đất phong là một huyện thành ở vùng xa xôi của Triệu Quốc, còn lãnh thổ phiên quốc thì trở thành châu phủ mới của Triệu Quốc.
Hoàng đế cậu ruột còn đặc biệt đặt tên cho châu phủ mới này là phủ Lâm Tề.
Mặc dù hoàng đế và gia đình rất trân trọng hành động của Lâm Tề nhưng mẫu thân của Lâm Tề, phu nhân của Kiếm Dương Hầu, chủ mẫu của nhà họ Lâm lại bị hành động này của nhi tử làm cho sợ hãi. Bà ấy suốt đêm tòng Kiếm Dương Hầu đóng quân đích đất biên giới cản hồi Kiếm Dương Hầu Phủ.
“Con hài tử này, con làm bậy cái gì vậy, năm nay con mới mười lăm tuổi, còn chưa đến tuổi đội mũ, nếu có mệnh hệ gì thì làm sao đối mặt với cơ nghiệp mà tổ tiên nhà họ Lâm gây dựng nên?”
Quỳ trên sàn đại sảnh của Hầu Phủ, Lâm Tề cúi đầu im lặng, không dám phản bác lời quở trách của phụ nhân xinh đẹp trước mặt.
thật ra bây giờ hắn có chút kinh ngạc. Bà lão nương rẻ tiền này của hắn dường như còn chưa đến ba mươi tuổi, trông rất trẻ, còn hắn thì sắp mười sáu tuổi rồi…
Quả nhiên, phụ nữ thời xưa mười ba mười bốn tuổi đã bắt đầu lấy chồng sinh con, hoàn toàn không thể so sánh với phụ nữ thời hiện đại.
Lúc này, trong đại sảnh của Hầu Phủ, mấy tên đầu mục của quân sĩ cũng quỳ rạp trên mặt đất. Họ là hiệu úy của đội hộ vệ của Lâm Tề, lập công không thể xóa nhòa khi đánh bại phiên quốc. Tuy nhiên, trước mặt chủ mẫu nhà họ Lâm, họ không dám buông thả chút nào. Bát thước khôi ngô đại hán, quỳ dưới chân phụ nhân yếu đuối, không dám thở mạnh.
Lâm Tề nhìn thấy cảnh này, thầm nói một câu xã hội phong kiến.
Chế độ đẳng cấp thân phận vô cùng nghiêm ngặt, mỗi người đều nghiêm khắc đóng vai trò tương ứng với thân phận của mình.
Chu Thanh Liên nhìn mấy tên võ quan này bằng ánh mắt chứa đầy sát khí, cười lạnh một tiếng: “Tốt lắm, các ngươi thật to gan, vì quân công mà dám xúi giục quý công tử nhà họ Lâm của ta thân chinh nơi hiểm địa. Người đâu, lôi mấy tên không biết sống chết này ra ngoài chém đầu cho ta.”
Theo lời của chủ mẫu nhà họ Lâm Chu Thanh Liên nói xong, lập tức có mấy tên khôi ngô giáp sĩ toàn thân sát khí đi từ ngoài cửa vào, trói mấy tên võ quan này lại chỉ trong vài lần.
Vài tên võ quan này không dám phản kháng chút nào, thậm chí còn không dám mở miệng cầu xin. Họ chỉ dùng ánh mắt bất lực nhìn Lâm Tề vẫn cúi đầu không nói, hy vọng hắn có thể đứng ra cầu tình cho họ.
“Mẹ, dừng tay, mấy người này là thủ hạ tâm phúc của con, tuyệt đối trung thành với con, mẹ không thể giết họ.” Lâm Tề hơi ngẩng đầu lên, theo trí nhớ trong đầu bắt chước giọng điệu của Lâm Tề trước kia, chậm rãi nói.
Nghe lời Lâm Tề nói, mấy tên võ quan bị trói lập tức thả lỏng. Họ biết, chỉ cần thiếu chủ tử mở miệng, chủ mẫu tuyệt đối sẽ không làm mất mặt nhi tử của mình.
Chu Thanh Liên cau mày, có chút cưng chiều nhìn đứa con trai độc nhất của mình, suy nghĩ một chút, vẫn nhẹ nhàng thở dài.
“Thôi thôi, hài tử này của ta chính là quá tốt bụng, quá dễ bị người lợi dụng. Nếu đã như vậy, miễn cho chúng tử tội nhưng tội sống khó thoát, phạt chúng đến Hầu gia phục binh dịch.”
Chu Thanh Liên nói xong, nhẹ nhàng vẫy tay ngọc, mấy tên giáp sĩ kia lập tức hiểu ý, trực tiếp kéo mấy tên quân sĩ kia ra khỏi đại sảnh.
Lâm Tề nhìn người mẹ rẻ tiền vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, đặc biệt là bộ ngực cao ngất của người mẹ rẻ tiền đó, khiến hắn đột nhiên có chút tâm viên ý mã.
Ngày thứ hai sau khi đến thời cổ đại, hắn đã chơi đùa với vài nha hoàn trong viện của mình. Đáng tiếc thay, quan niệm về giai cấp trong thời đại này đã ăn sâu vào tiềm thức, mấy nha hoàn kia bị hắn xâm phạm mà chẳng dám hó hé nửa lời, thậm chí còn chủ động phối hợp với hắn, cởi hết quần áo thì chẳng khác gì người chết.
Làm như thế cũng chẳng sướng hay vui vẻ như hắn tưởng.
Hắn lén liếc nhìn Chu Thanh Liên, người mẹ hời này có dung mạo đoan trang xinh đẹp, nét mày, nét mắt toát lên vẻ uy nghi của bậc bề trên, cổ trắng ngần thon thả, bên trong lớp áo choàng rộng có thể thấp thoáng thấy đường cong quyến rũ.

Bình luận

Để lại bình luận