Chương 2

Cô Hồng Ngọc cũng nhận ra điều đó. Hai má cô ửng hồng, nhưng không rõ là do xấu hổ, hay một cảm giác nào khác đang dâng trào trong cô. Hơi lạnh từ nước mưa dường như không thể dập tắt sự nóng rực đang dâng lên trong không khí, cô cắn môi, toan đứng dậy… nhưng đôi mắt cậu học trò của cô lúc này không còn đơn thuần như trước nữa, đó là ánh mắt của một người đàn ông.

Cô Hồng Ngọc khẽ rùng mình vì lạnh, nhưng cái lạnh ấy không thể át đi được cảm giác nóng bừng đang dâng lên trong cơ thể.

Kiệt nuốt khan, tim đập mạnh trong lồng ngực. Hình ảnh trước mắt khiến cậu gần như quên mất rằng mình chỉ là một học sinh. Cảm giác tội lỗi tràn đến, nhưng cùng lúc đó, một thứ gì khác cũng trỗi dậy mãnh liệt trong cậu… một cảm xúc nguyên thủy mà cậu chưa từng trải qua trước đây.

Cô Hồng Ngọc vội chống tay lên sàn, định đứng dậy, nhưng cậu đã nhanh hơn một bước.

“Cô có sao không?” Giọng Kiệt hơi run, nhưng vẫn nhanh chóng vươn tay đỡ cô.

Khoảnh khắc ấy, khi bàn tay cậu chạm vào cánh tay mảnh mai của cô, một luồng điện kỳ lạ lan truyền khắp cơ thể cả hai. Cô Hồng Ngọc khẽ giật mình, toàn thân như đông cứng lại trong vài giây.

Cô có thể đẩy cậu ra ngay lập tức… cô biết điều đó. Nhưng không hiểu vì sao, cô lại không làm thế.

Hơi thở cô hơi rối loạn, ánh mắt dao động. Từng giọt nước lăn dài trên cổ cô, thấm vào làn da mịn màng. Đôi môi cô mấp máy, như muốn nói gì đó, nhưng rồi bị chặn lại bởi ánh nhìn đầy mãnh liệt của Kiệt.

Cơn mưa ngoài kia vẫn rơi, nhưng trong căn phòng nhỏ, một cơn bão khác đang dần hình thành.

Cô cắn nhẹ môi, định quay mặt đi… nhưng chính động tác ấy lại khiến Kiệt không kìm được mà nhìn xuống đôi môi đỏ mọng ấy lâu hơn.

“Cô…” Kiệt lên tiếng, nhưng rồi không biết phải nói tiếp thế nào.

Cô Hồng Ngọc cũng không lên tiếng. Chỉ có nhịp thở dần trở nên gấp gáp hơn.

Là do cơn lạnh… hay là do một cảm xúc khác đang tràn đến, cô cũng không còn chắc nữa.

Mưa vẫn chưa ngừng rơi. Nhưng lúc này, thứ mà cô muốn chống lại nhất… không còn là cơn mưa ngoài kia nữa.

Cô cảm nhận rõ lồng ngực mình nóng ran lên, và lần đầu tiên, cô thấy mình không thể nào kiểm soát bản thân nữa. Trong một giây phút yếu lòng, cô khẽ nhắm mắt lại như một sự buông xuôi nhẹ nhàng… và đó cũng là khoảnh khắc Kiệt không thể kiềm chế thêm nữa…

Kiệt vươn tay, khẽ chạm vào gò má của cô, ngón tay lướt qua làn da mịn màng còn vương vài giọt nước, Hồng Ngọc khẽ run lên, nhưng không né tránh… thay vào đó, cô nhắm hờ mắt, như thể không còn muốn chống lại cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

Rồi môi của cả hai dần tiến lại gần nhau đến cuối cùng môi của họ đã chạm vào nhau, ban đầu đó chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, dè dặt như thể họ sợ phá vỡ một điều gì đó.

Nhưng khi Kiệt kéo cô gần hơn một chút, hơi ấm của cậu lan tỏa, và Hồng Ngọc cảm nhận được một nỗi khao khát sâu sắc mà cô chưa từng trải qua trước đây. Những nụ hôn dần trở nên càng lúc càng mãnh liệt, xen lẫn hơi thở nóng rực và sự quấn quýt không muốn rời xa. Cô thấy cả người như mất kiểm soát, đôi tay không biết từ lúc nào đã vòng ra sau gáy cậu, kéo cậu xuống sát hơn. Bàn tay Kiệt siết nhẹ eo cô, cảm nhận đường cong mềm mại dưới lớp áo mỏng đang ướt nước. Khi nụ hôn ngày càng trở nên sâu hơn, từng đường nét lý trí trong cô cũng dần tan biến như cơn mưa ngoài trời.

Sau nụ hôn dài, cả hai đều thở dốc, khoảng cách giữa họ chỉ còn là hơi thở nóng rực hòa quyện vào nhau.

“Em yêu cô…” Kiệt khẽ nói nhỏ…

Hồng Ngọc nhìn Kiệt, ánh mắt cô dao động, nhưng lại không có ý định lùi lại nữa. Hồng Ngọc nhắm mắt lại, trái tim cô đập loạn nhịp như thể nó đang phản bội chính mình. Sau đó, Kiệt nhẹ nhàng bế bổng cô lên, đến một nơi mà cả hai có thể đắm mình trong không gian riêng tư.

Lên đến phòng ngủ, một lần nữa môi của họ lại quấn lấy nhau, vừa tận hưởng nụ hôn ấy tay của Kiệt cùng lúc đó cởi dần những chiếc cúc áo trên chiếc áo sơ mi ấy, bộ nội y của cô cũng lộ ra. Kiệt vòng tay ra sau cởi luôn chiếc áo lót ấy ra để lộ một cặp đào căng tròn cùng đôi nhũ hoa nhỏ nhắn ấy…

Cảm giác như cậu vừa đặt một bước chân lên thiên đường khi mà cậu đang được nhìn ngắm cái nơi mà bình thường một cậu học sinh không thể thấy của giáo viên, cậu không kìm được sự phấn khích nữa mà áp bàn tay ấm nóng của mình lên bầu ngực căng tràn ấy, cảm nhận sự mềm mại đầy mê hoặc. Bàn tay cậu cứ xoa bóp từng đường cong đầy đặn ấy, Kiệt nhìn vào biểu cảm e thẹn của cô cùng những cơn rung nhẹ thoát ra từ đôi môi của cô. Cậu nhấn nhẹ lên hai đầu nhũ hoa mẫn cảm ấy khiến cả người Hồng Ngọc run lên nhẹ vì cơn sướng bất ngờ.

Bình luận

Để lại bình luận