Chương 17

Khi Tạ Chu sắp đến bên cạnh bồn tắm thì đã bị Louis ôm ngang lên, ném thẳng vào trong nước. Cậu hoảng hốt vùng vẫy một lúc, phát hiện bàn tay mình đặt lên vai Louis. Hai người mặt đối mặt với nhau, thứ hung mãnh dưới háng Louis nóng lòng muốn thử thọc thọc thịt mềm cách một lớp vải ướt đẫm.
Tạ Chu hơi hơi mỉm cười, lặng lẽ lùi về phía sau một chút, nhưng bồn tắm chỉ có bao nhiêu đó, muốn lui thì có thể lui được đến đâu nữa?
Tạ Chu càng trốn, Louis lại càng cố ý chọc ghẹo: “Trốn tránh tôi à? Không phải sáng hôm nay chính cậu nói muốn đưa huyệt cho tôi cᏂị©Ꮒ hay sao?”
Tạ Chu đâu có nói những lời này hồi nào, Louis lại cứ một hai phải nói năng một cách thô lỗ và sắc tình như thế để có thể nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cậu.
Như hắn mong muốn, Tạ Chu lắp bắp nhỏ giọng biện bạch: “Tôi không phải nói như thế…”
Giọng cậu nũng nịu mềm nhũn, khuôn mặt lại quá tinh xảo, cánh môi đỏ như hoa hồng, cơ thể trơn bóng thơm phức, ở trong mắt Louis chính là một miếng bánh kem nhỏ thơm ngon.
Tạ Chu mặc chiếc quần lọt khe không phải do chính cậu chuẩn bị, từ nhỏ cậu đã bị chiều hư, da rất mỏng, quần áo mặc trên người nếu không phải là tơ tằm thì sẽ bị dị ứng, kể cả ban ngày khi mặc đồng phục tù nhân cũng sẽ ngứa ngáy, càng đừng nói đến nơi riêng tư càng non mềm đang mặc vải dệt bằng ren kia.
Cậu ngâm mình trong nước, càng ngâm càng thấy nữ huyệt phát ngứa, cảm giác ngứa ngáy li ti đó như cào tim cào phổi nhưng lại không phải là ngứa do tìиɧ ɖu͙©, Louis ở bên cạnh nên cậu cũng không thể gãi được, nhịn rồi lại nhịn, mím môi không nói lời nào một lúc thật lâu. Louis phát hiện khi hắn bông đùa trêu cợt cậu cậu đều thất thần, trên mặt toàn là biểu cảm đau khổ vì nhẫn nhịn mới hỏi một câu: “Sao thế?”
Bị Louis hỏi như thế, sự ý lại tiềm tàng của Tạ Chu lại hiện ra. Cậu hơi tỏ vẻ tủi thân, cau mũi đáp: “Bên dưới ngứa quá, hình như bị dị ứng.” Hai tay Louis bế Tạ Chu ra khỏi nước, ngón tay tùy tiện lôi mảnh vải cực nhỏ kia xuống tới khoeo chân, sau đó đặt người ở mép bồn tắm, nói: “Giạng chân ra, ngồi im.”
Tạ Chu nghe lời giạng chân, Louis vươn một ngón tay thon dài vào, đẩy hai mảnh thịt môi bị cᏂị©Ꮒ sưng nát ra, bàn tay sờ lên cảm nhận được sự nóng lên khác thường, còn sưng đỏ rõ ràng. Louis vùi đầu vào giữa hai chân Tạ Chu, chuyên chú khảy nhục huyệt, tiểu hoa tươi đẹp giống như phát hiện ra, thong thả phân bố ra dâʍ ɖị©ɧ lóng lánh, chảy ra thành một dòng nước nhỏ, treo trên vách bồn tắm. Tạ Chu hoảng hốt đến cuống cuồng muốn rụt chân lại, kết quả là kẹp đầu Louis vào giữa hai chân mình.
Hai tay Louis bám lấy bắp đùi trơn mịn của Tạ Chu, thò đầu lưỡi ra tỉ mỉ liếʍ láp thịt huyệt sưng đỏ ngứa ngáy, đầu lưỡi đẩy mở khe huyệt thon dài ra trượt vào bên trong, hàm răng cọ xát với thịt huyệt đầy đặn trơn ướt. Tay Tạ Chu chống lên bả vai dày rộng của Louis, muốn đẩy người ra xa, Louis lại càng liếʍ càng hăng say hơn, môi lưỡi mυ”ŧ vào dâʍ ŧᏂủy̠ tanh tưởi dần dần chảy ra. Cảm giác ngứa ngáy ở tiểu huyệt non mềm của Tạ Chu dần dần bị cơn ngứa thay thế, cơ thể hơi hơi ngửa về sau, phần ngực trắng nõn ưỡn lên, thịt vυ” mềm mại hơi hơi đong đưa, đầṳ ѵú đỏ hồng dần dần đứng thẳng lên.
Tiếng mυ”ŧ nước giữa hai chân bị phóng lớn trong phòng tắm, Tạ Chu bị liếʍ đến không còn sức lực, rầm rì khước từ: “Ưm… Louis… đừng liếʍ, ngứa quá…”
Lời cự tuyệt này thoạt nhìn càng giống như một lời mời, khó trách khiến cho Louis ngửa đầu lên, khóe môi còn treo một sợi chỉ bạc dính nhớp, trong mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© mắng: “Thế này cũng ngứa thế kia cũng ngứa, tôi thấy phải lấy dươиɠ ѵậŧ bịt vào thì cái huyệt dâʍ đãиɠ này của cậu mới bớt nứиɠ.”
Cánh tay Tạ Chu quàng qua cổ Louis, khó chịu cọ xát, tiếng rầm rì tìиɧ ɖu͙© không thể kiềm nén tràn ra khỏi yết hầu, cảnh môi nửa khép nửa mở độ lộ ra hàm răng trắng tinh và một pahàn đầu lưỡi tươi non, hiện ra vẻ mê hoặc vô tri vô giác.

Bình luận

Để lại bình luận