Chương 16

Cảnh Minh Hạo lại nhấp mấy chục cái trong miệng anh. Dựa theo kinh nghiệm, thời điểm tϊиɧ ɖϊ©h͙ sắp bị Quý Thanh Hồng mυ”ŧ ra thì cửa văn phòng bị một nhân viên muốn vào báo cáo gõ vang lên.
Quý Thanh Hồng còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã bị Cảnh Minh Hạo ấn xuống dưới gầm bàn. Cảnh Minh Hạo xịt ít nước hoa xong, chỉnh trang tây trang giày da ngồi ngay ngắn sau bàn rồi nói một tiếng mời vào.
Hết thảy dường như không có chuyện gì xảy ra.
Nhân viên không nhìn thấy nửa người dưới ở trần lộ ra côn ŧᏂịŧ lớn của Cảnh Minh Hạo, cũng chẳng nhìn thấy Quý Thanh Hồng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên làn da trắng nõn trải rộng loang lổ dấu vết. Anh ta chỉ nghiêm túc báo cáo công tác với Cảnh Minh Hạo, trong lòng còn nghĩ thầm Cảnh Minh Hạo cài cúc áo còn cài đến tận cái trên cùng, thoạt nhìn quả là cấm dục. Lại thêm khuôn mặt đẹp trai thế kia… Đáng tiếc là kết hôn quá sớm.
Mà Quý Thanh Hồng thân thể cứng đờ nằm sấp dưới thân Cảnh Minh Hạo chóp mũi kề sát côn ŧᏂịŧ nóng như lửa còn nhảy lên của Cảnh Minh Hạo.
Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc của đồng nghiệp, còn nhớ rõ đây là người ngồi ngay bên cạnh mình, ngày nào anh ta cũng là người đầu tiên đi lấy cơm, mỗi ngày đều thích ngồi trong phòng làm việc lải nhải món gì ngon.
Hồi ức ùa tới làm Quý Thanh Hồng gần như muốn hỏng mất, thế mà Cảnh Minh Hạo lại rất lớn gan đè đầu Quý Thanh Hồng khiến chóp mũi anh áp sát vào dương cụ hắn.
Ngay sau đó, cây côn ŧᏂịŧ lớn chọc vào miệng Quý Thanh Hồng.
Cảnh Minh Hạo dùng quá nhiều sức khiến môi Quý Thanh Hồng môi bị va chạm phát đau, chỉ có thể ầng ậng nước mắt ngoan ngoãn há mồm nuốt vào một cây dươиɠ ѵậŧ bự.
Đồng nghiệp vẫn chưa phát hiện điều gì, thâmm chí còn bởi vì hương nước hoa trong phòng quá gay mũi mà cảm thấy chịu không nổi, tốc độ báo cáo không ngừng tăng lên, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Rốt cuộc Cảnh Minh Hạo cũng là người đã kết hôn rồi, anh ta không cần vì chiêm ngưỡng vẻ đẹp của hắn mà chịu khổ lưu lại trong văn phòng.
Điều này cũng cho Quý Thanh Hồng một lý do để cam tâm ở dưới háng Cảnh Minh Hạo phát da^ʍ bú ʍúŧ, dù sao chỉ cần một lát thôi là ổn rồi.
Không nghĩ tới đây khởi nguồn của sự sa đọa.
Lần ngày nghĩ chỉ có một lát, lần sau lại nghĩ dù gì thì lần trước cũng đã ăn rồi, sẽ có thể đáp ứng yêu cầu càng quá mức hơn.
Lúc này Quý Thanh Hồng không hề phát hiện hiểm cảnh mà bản thân đang phải đối diện. Nhân viên đi rồi, Cảnh Minh Hạo kéo anh lên. Mông thịt mềm mại ngồi lên cơ đùi rắn chắc của Cảnh Minh Hạo, khuôn mặt anh tuấn của hắn từ từ tới gần.
Cảnh Minh Hạo hoàn toàn không chê miệng anh vừa bị dươиɠ ѵậŧ của hắn cắm. Hắn không ngừng hôn liếʍ, mυ”ŧ ăn bờ môi, gương mặt, còn nhẹ nhàng hôn lên mí mắt đang run rẩy của anh.
Quý Thanh Hồng cảm giác mình như bị bao trùm không còn kẽ hở bởi một đàn bướm, cảm giác tê dại vừa tới lại đi, hóa thành một chiếc lưới chặt chẽ cuốn lấy anh.
Vì thế từ đó về sau, mỗi lần các nhân viên vào báo cáo công tác, Quý Thanh Hồng đều ngoan ngoãn ngồi dưới gầm bàn làm việc ăn dươиɠ ѵậŧ Cảnh Minh Hạo. Mỗi một lần như thế, Quý Thanh Hồng đều sẽ đúng lý hợp tình mà nói với chính mình đây là vì gia đình này, vì sức khỏe của em gái… Đều là vì người khác.
Anh sẽ không thừa nhận là vì chính mình
Đương nhiên, trên thực tế đến tột cùng là vì ai cũng không thể khẳng định. Chỉ là suy nghĩ như vậy sẽ giảm bớt áp lực tâm lý cho Quý Thanh Hồng.
Tự lừa gạt chính mình vốn dĩ là điều mà nhân loại am hiểu nhất.
Chẳng qua là có những khi cử động của Cảnh Minh Hạo khiến Quý Thanh Hồng không thể tự gạt mình được nữa.
Anh cảm thấy mình và Cảnh Minh Hạo đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, bản thân mình chắc hẳn được coi là tình nhân ngầm của Cảnh Minh Hạo, hai người hẳn là nên điệu thấp một chút. Nhưng tan làm một cái, ngay từ đầu Cảnh Minh Hạo đã thích đưa anh đi thuê phòng, cởϊ qυầи ra liền cᏂị©Ꮒ anh.

Bình luận

Để lại bình luận