Chương 16

Chỉ là chặn được phía trên nhưng không cản được phía dưới, hai tay của một kẻ khác đã túm lấy hai vạt bên áo cậu muốn banh ra, Tạ Chu nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nhàn tản kia của Louis, lập tức hoảng sợ, khóc nức nở sốt ruột kêu: “Louis, Louis, cứu tôi với.”
Louis không hề để tâm nghiêng đầu, dường như càng xem càng nghiêm túc. Mấy gã đàn ông cường tráng kia thấy Louis không có phản ứng thì vội vàng muốn lột quần Tạ Chu. Tạ Chu đột nhiên mạnh mẽ vùng ra, cánh tay giằng ra khỏi mấy cánh tay cường tráng vắt ngang vắt dọc trên người, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Louis.
Cậu túm chặt lấy góc áo của Louis, ngửa đầu lên nhìn hắn, nước mắt lăn dài xuống má, lắp bắp khuất phục nói: “Louis, đừng, đừng giận, tôi cho anh cᏂị©Ꮒ, cho anh cᏂị©Ꮒ được không, cứu tôi, cứu tôi với…” Vừa nói cậu vừa khụt khịt mũi, mí mắt mỏng manh đã ửng đỏ lên, nước mắt chảy dài trên má, trông cực kỳ đáng thương.
Mấy gã đàn ông cao to kia vẫn còn muốn tiến đến, Louis chợt nâng đầu lên, nghiêng nghiêng nhìn lướt qua: “Chúng mày cũng nghe thấy rồi đấy, giờ người này là người của tao.”
Lời vừa ra khỏi miệng, mấy kẻ kia có không cam lòng đến đâu cũng không dám lại làm gì thêm, chỉ có thể ngại ngùng bỏ đi.
Tạ Chu hoảng loạn sửa sang lại quần áo của mình, tầm mắt Louis quét đến cái bọc mà Tạ Chu cầm trong tay, giọng điệu nặng nề hỏi: “Đồ đã dọn xong cả rồi, thế này là bỏ trốn không thành à?”
Tạ Chu nghe thấy ngữ điệu lạnh lùng của Louis thì không dám tiếp lời, chỉ biết lặng lẽ cúi đầu theo sau Louis về phòng.
Tạ Chu sợ hãi áp suất thấp vây quanh thân Louis, sau khi theo hắn về phòng và đặt những đồ đạc của mình về lại chỗ cũ rồi, cậu lại tức tốc thoát khỏi phòng, đi theo các phạm nhân khác đến điểm tập trung để cùng làm thủ công, đến khi thật sự đến tối, cuối cùng không thể tránh được nữa mới về lại phòng.
Tạ Chu đẩy cửa ra, Louis đang ngồi ở bàn, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt cậu. Da đầu Tạ Chu tê dại, dường như là đã biết trước tai họa sắp đến vậy, muốn tăng tốc đến phòng tắm tắm rửa để tránh chạm mặt với Louis.
Kết quả là ngay giây kế tiếp, cậu đã thấy Louis cầm một thứ gì đó màu đen đen đi đến trước mặt mình, khóe miệng ngậm ý lạnh lùng, sai bảo: “Cởϊ qυầи áo, mặc cái này vào phòng tắm.” Nói rồi, hắn đặt cái nhúm vải đen đó vào trong tay Tạ Chu sau đó xoay người đi vào phòng tắm, kế tiếp nữa đã có tiếng nước chảy rào rào vang lên trong phòng tắm.
Tạ Chu giũ miếng vải đen đang cầm ra, đó rõ ràng là một cái quần lọt khe bằng ren được đan từng những sợi vải mảnh, Tạ Chu giống như đi ăn trộm cuống quít giấu nó vào trong lòng bàn tay, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng như máu, cực kỳ xấu hổ buồn bực nhưng rồi lại không thể không ngoan ngoãn thỏa hiệp làm theo. Cậu cọ xát cởϊ qυầи thay nó vào, hai mảnh ren đen chẳng che được cái gì cả, như ẩn như hiện che giữa làn da trắng như tuyết, trông càng tình sắc hơn.
Tạ Chu dễ thẹn thùng, rối rắm cả buổi trời vẫn không muốn cởϊ áσ trên ra và chỉ mặc qυầи ɭóŧ đi vào đó. Hai cánh tay mảnh khảnh của cậu kéo đồng phục tù nhân rộng thùng thỉnh che lại chính mình, thử thăm dò đẩy cửa phòng tắm ra bước vào.
Hơi nước trong phòng tắm mịt mờ, Louis ngâm mình trong bồn, nghe thấy tiếng Tạ Chu thì dứt khoát xoay người lại, nằm ghé vào mép bồn, nhìn chằm chằm Tạ Chu.
Ngắm hoa trong sương mù, thật là đặc sắc.
Da thịt trơn mềm của Tạ Chu dưới ánh đèn gần như bóng loáng đến phát sáng, thân dưới nửa che nửa không, miếng vải dệt bằng ren kia chẳng che khuất được cái gì cả, càng dụ dỗ ánh mắt của người khác hơn. Khuôn mặt tinh xảo của người nọ cúi thấp, không dám ngẩng đầu lên nhìn, cổ chân nhỏ đến mức chỉ cần hơi hơi cong lại là sẽ gãy vậy, càng xem Louis càng vừa lòng, lười biếng cất giọng ra lệnh: “Lại đây.”

Bình luận

Để lại bình luận