Chương 16

Vào cái ngày hôm đó, Ngọc Mai trông hạnh phúc một cách kỳ lạ. Nàng cứ tranh thủ có dịp là vuốt ve tôi và nói với tôi rằng nàng yêu tôi nhiều hơn bất cứ thứ gì trên đời và “tất cả rồi đều phải tốt đẹp”. Khi tôi hỏi nàng “tất cả phải tốt đẹp” nghĩa là gì, nàng chỉ trả lời đơn giản, “Hãy đợi rồi sẽ thấy, anh yêu của em.”

Ngoài trời cơn bão vẫn hoành hành, mưa bắt đầu đổ như trút nước, chúng tôi chỉ ru rú trong nhà cả ngày. Thật kỳ lạ, với ngọn lửa tình dục sôi nổi của chúng tôi với nhau vào đêm trước đó, ngoài những cuộc nói chuyện làm chúng tôi bận tâm, chúng tôi chỉ giao hợp với nhau hai lần. Hai chúng tôi dường như mãn nguyện cùng nhau, cùng nghe nhạc, ăn và ngủ lơ mơ.

Vài ngày sau, cơn giông tố rút đi, chúng tôi đã có thể trở lại công việc của mình, Ngọc Mai lại tiếp tục săn mẫu vật. Dù vậy, biển vẫn còn động mạnh, những ngọn sóng lớn vẫn giận dữ trút cơn thịnh nộ của mình vào hòn đảo.

“Nếu vẫn như thế này,” Ngọc Mai nói, “Harper không thể sang tiếp tế cho chúng ta. Đúng là quá hay khi em đã đặt hàng khá dư dật tuần rồi.”

Nàng đã đúng. Thứ bảy là ngày theo lịch, Harper phải sang để đưa chúng tôi rời đảo, nhưng không hề có một tín hiệu nào từ phía ông ta. Một bờ biển dài bao quanh, chúng tôi như những người bị bỏ lại trên đảo hoang.

Tôi không bất bình vì bị bỏ rơi trên đảo cùng Ngọc Mai, hay vương vấn nghĩ về việc chúng tôi cùng trở về với cha tôi… tôi lại ao ước đại dương sẽ vây chúng tôi lại thế này mãi mãi. Đương nhiên, điều này sẽ giúp tôi giải quyết được nhiều các nhu cầu đói khát về tình dục với nàng, nhưng không hấp dẫn tí nào khi thực phẩm chúng tôi sẽ vơi dần đi.

Đại dương vẫn cứ nhấp nhô cuồn cuộn, một cú điện thoại gọi đi cho Harper và câu trả có ý tưởng rất rành mạch.

“Biển quá động để băng qua.”

“Vâng, chúng tôi biết. Ông nghĩ khi nào thì nó chấm dứt?”

“Trời có thể yên vào thứ ba, nhưng tôi cho là”bà ấy sẽ giận dữ trở lại”.”

Thứ hai có một cuộc gọi từ Harper. Ngọc Mai cầm lấy ống nghe và sau đó tóm tắt nội dung cuộc đàm thoại.

“Cha anh muốn biết cái quỷ quái gì đang diễn ra, và khi nào chúng ta trở về. Harper bảo ông ấy biển động mạnh để đón chúng ta và bất cứ lúc nào, ‘bà ấy lại có thể tiếp tục cơn thịnh nộ’. Lời nhắn là, ngay khi chúng ta thoát khỏi hòn đảo, chúng ta gọi điện báo cho ông ấy biết chúng ta đang trên đường về.”

Thứ ba, bà ấy “không giận dữ trở lại,” nhưng vẫn còn đôi nơi trên đại dương, những ngọn sóng thần vẫn đang rập rình, treo trên đầu hòn đảo.

Ngọc Mai và tôi tiếp tục yêu nhau nhiều hơn vào thứ năm, và khi mà nguồn tiếp tế của hai chúng tôi còn quá ít ỏi, biển bắt đầu lặng dần.

Vào lúc đó, khi chúng tôi đang ngồi ăn trưa trên một tảng đá, Ngọc Mai nói: “Anh yêu, lẽ ra em phải có kinh từ 3 ngày qua rồi. Em thường có rất đều đặn. Nó chưa chắc lắm, nhưng anh biết nó có thể là gì đấy?”

“Em có thai?”

“Vâng.”

“Cha sẽ được biết chứ.”

“Vâng. Khi nào chắc chắn em sẽ cho ông ấy biết.”

“Chúa ơi, ông ấy phát điên mất.”

“Chắc chắn rồi.”

“Em muốn giữ đứa con chứ?”

“Đương nhiên là em giữ. Anh nghĩ nếu em đã không có biện pháp tránh thai nào khi làm tình với anh mà em không chuẩn bị tinh thần trước cho việc có chửa sao?”

“Ý em là em đã hoàn toàn có chủ tâm để có… để có…”

“Vâng, khi em biết anh sẽ đến với em, em đã sắp đặt mọi việc để quyến rũ anh làm em có chửa.”

“Ý em là, tất cả những điều thật sự em muốn từ anh là để thụ thai cho em?”

“Anh yêu, những gì mà chúng ta đã làm trong ba tuần nay phải cho anh biết rằng em còn muốn nhiều thứ khác ngoài việc thụ thai chứ!”

Điều ấy là không thể chối cãi. Tôi không nghĩ nàng có thể có tình dục mãnh liệt, dâm đãng như thế, chỉ vì nàng muốn có thai.

Bình luận

Để lại bình luận