Chương 12

Hạ Sương kéo cái ghế phía trước sát lại một chút An Phù thì khuất hai chân, hai bàn chân trắng nõn chống trên mặt bàn, đầu ngón chân mượt mà đáng yêu đang cuộn tròn lại, hai chân bị ép quỳ thành hình chữ M, sợi dây đỏ bên trong váy thì đang đè chặt lên hạt đậu thịt ở chân tâm, khiến cô vừa đau đớn lại vùa khiến cô trải qua tư vị chưa bao giờ nếm được.

Khóa kéo bên eo đã hoàn toàn bị mở, tay người phụ nữ đang xoa một bầu ngực nên bất tri bất giác cầu vai đã trượt xuống, cảnh đẹp nửa người trên hoàn toàn lộ rõ.

Kích thích quá độ khiến toàn thân của cô run rẩy, tứ chi tê dại càng không có sức chống cự sự đùa bỡn của người phụ nữ.

Hạ Sương vừa cầm dây đỏ vừa bất ngờ dùng sức lôi kéo, dây thừng xẹt qua xẹt lại giữa hoa tâm, khiến âm thần hồng nhạt bị đè ép thành màu đỏ sậm, bướm nhỏ khẽ mở khẽ đóng cũng dần chảy ra dịch nhờn, từng giọt chảy ra ngoài, rất nhanh đã làm ướt đẫm dây đỏ, dịch nhờn chảy dọc theo dây đỏ xuống bên dưới khiến âm đế sưng đỏ cũng bị dính ướt, ánh nắng vừa lúc chiếu vào lập tức tản ra sự quyến rũ mê người.

Thiếu nữ mười sáu tuổi bị mẹ ôm vào trong ngực chơi bướm vằn vò ngực, chỉ dùng một sợi dây đỏ đã khiến hạ thể bị chơi đến ướt đẫm.

An Phù cắn chặt môi, không muốn kêu ra, nhưng hết lần này đến lần khác cằm lại bị người phụ nữ nắm, ngay sau đó ngón tay người phụ nữ cũng chui vào khóe môi của cô, cạy mở hàm răng của cô dùng ngón trỏ xâm nhập vào khoang miệng cô, chơi đùa vỗ về đầu lưỡi của cô đầy sắc dục.

Ngón tay lạnh buốt xâm lược liên tục trong miệng, tiếng rên rỉ khó xử từ trong cổ họng tràn ra, nước bọt trong suốt cũng chảy dọc theo khóe miệng, thấm ướt đầu ngón tay người phụ nữ.

An Phù ngẩng đầu lên khóc ra tiếng, bỏ mặc chuyện người phụ nữ đang đùa bỡn đầu lưỡi của mình, rõ ràng là rất muốn khóc nhưng tiếng động phát ra là tiếng rên rỉ ngay cả chính mình cũng cảm thấy xấu hổ. “Hu hu…” “Đau…

Mẹ à…” “Không muốn dây thừng…

Không muốn…” Bướm nhỏ bị dây thừng siết đến đỏ bừng, An Phù nức nở cầu xin tha thứ.

Có lẽ là vì tiếng khóc đã có tác dụng, thế mà Hạ Sương thật sự mở nút buộc ra.

An Phù khóc thút thít, nước mắt làm nhòe cả hai mắt, giữa lúc đang tỉnh táo thì cô trông thấy một cái bóng màu bạc thổi qua trước mắt, ngay sau đó, một thứ lạnh buốt cứng rắn đã chui vào giữa hai chân, hung hăng đánh một cái vào trên bướm nhỏ đang chảy nước.

An Phù còn chưa kịp phản ứng đó là cái gì thì giữa bướm lại bị đánh một cái nữa.

Ngay lập tức, một lúc đau một lúc lại thoải mái lập tức truyền đến từ giữa hai chân, khiến cô không nhịn được mà thét lớn. “A…

Mẹ…” “Đừng mà, đừng đánh chỗ đó…

A..A.A..” Ba tiếng bốp bốp liên tục vang lên, chỉ chốc lát sau, bướm nhỏ đáng thương đã bị đánh đến sưng lên.

Bình luận

Để lại bình luận