Chương 10

Cô nhìn chiếc Maybach ngừng ở ven đường chọc người chú ý kia , cắn cắn môi dưới, phát hiện động tác của mình cùng với học trưởng giống nhau như đúc, vội vàng thu thập cảm xúc hoà nhã lại, chuẩn bị mở sau của xe ngồi vào.

Cửa kính của ghế điều khiển bỗng nhiên hạ xuống, Tạ Viễn Lâm híp hai mắt hẹp dài trừng cô, “Ghế phụ.”

Tay đang định mở cửa xe dừng lại.

“Hôm nay… sao tài xế không đến, anh lái xe?”

Chuẩn bị cài đai an toàn, cánh tay đột nhiên bị hắn nắm qua , đoạt đi tư liệu trong tay, hướng lên trên mặt cô mà ném thẳng đến.

—Bang— một tiếng thanh thúy.

Góc cạnh giấy A4 xoẹt qua gương mặt, làn da kiều nộn xuất hiện một vết cắt, máu chậm rãi thấm ra, khuôn mặ mới tốt đẹp không bao lâu, lại lần nữa tiếp nhận vết thương mới.

Cô bụm mặt cúi đầu.

“Nam sinh vừa rồi là ai?”

“Là một học trường cùng phòng thí nghiệm, tới đưa tư liệu giúp em, anh ta cho rằng em quên mang theo.”

“Hả? Sau đó đâu.”

Ngữ khí không nhanh không chậm làm lòng cô thực không có tự tin, như là hắn biết rõ nhưng xem cô biểu diễn như thế nào.

“Em không nói dối, anh tin tưởng em được không.”

Bang!

Lần này không phải giấy, mà chính là dùng tay,kịp thời thu lại lực, nhưng vẫn làm cô đau đến chảy nước mắt.

“Thực xin lỗi, em sẽ cự tuyệt bất cứ người đàn ông nào đến gần.”

“Vấn đề này cũng không phải lần đầu tôi nhắc nhở em! Ở trước mặt những người phụ nữ khác có thể nâng tay để họ thấy nhẫn kim cương kết hôn sáng lấp lánh , sao đi học lại không biết mang lên, hả?”

Tạ Viễn Lâm vươn tay bóp chặt cổ cô, lấy dây chuyền bạc bị che giấu trong cổ áo ra, trên dây có một chiếc nhẫncùng chiếc nhẫn đeo trên tay hắn là một cặp, cổ bị bóp rất đau, đôi tay nắm lấy cổ tay của hắn, thanh âm nói chuyện run rẩy.

“Làm thí nghiệm…… Không tiện, thực xin lỗi, em lần sau sẽ mang lên.”

Hắn nâng mí mắt đơn bạc lên , môi mỏng mím thành một đường thẳng,tròng mắt thâm trầm , phảng phất như là vực sâu vô tận .

Thông thường những lúc thế này, là lúc hắn muốn đánh người.

Giây tiếp theo, quả nhiên.

Đầu cô bị tát đến lệch ra một bên, tóc đẹp hỗn độn rối tung che khuất nửa khuôn mặt .

“Ai nha nha nha, mặt sao lại bị đánh thành như vậy a, thật đáng thương a ~”

Tô Nhạc cợt nhả ngồi ở đối diện trên sô pha, chống đầu cười nhạo.

Cô liếm hàm răng , kích thích đến gương mặt sưng đỏ, đau đến phải nhắm hai mắt lại.

“Ông chủ Tô, anh tìm tôi tới, cũng không phải là muốn cho tôi nghe những lời trào phúng như tôi là một đứa ngốc hay đại loại vậy đi?.”

“Sao có thể! Tôi hôm nay là tới tìm Lâm Viễn, ai ngờ cậu ta không ở nhà a, vừa lúc liền gặp được cô, hắc hắc.”

Tôi đánh giá chung quanh ,cách đó không xa đang có một người làm đang quét dọn, cảnh cáo trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

“Ai nha cô yên tâm cô yên tâm.”hai chân hắn bắt chéo, nghiêng đầu nói chuyện ấp ấp mở mở lấp lứng cười như hồ ly, “ Viễn Lâm ở nhà ,tôi cũng sẽ không nói lung tung.”

Nửa người trên mặc sơ mi trắng, xiêu xiêu vẹo vẹo chỉ cài mấy cái cúc áo, bên ngoài mang áo khoác màu đen, toàn thân phong cách thân sĩ lịch lãm, nhưng vẫn là miệng chó không mọc được ngà voi.

“Vậy nếu Viễn Lâm không có ở nhà, tôi cũng không tiện ở lại lâu, vạn nhất thanh danh hư hỏng truyền ra sẽ không dễ nghe a.”

Hắn chống eo đứng dậy, làm bộ làm tịch ai u một tiếng, từ túi quần sau móc ra một tấm card, ném vào trên sô pha, liền lung lay hướng đến cổng lớn rời đi.

Cô nhìn tấm card kia, nhịn xuống khóe miệng sắp muốn nở ra độ cung tươi cười, quay đầu lại nói.

“Ông chủ Tô, đi thong thả không tiễn, nhớ ăn nhiều rau hẹ một chút.”

“Này, trong miệng phun được hạt ngọc gì cho cam, không cần tiễn!”

Hắn đi rồi, cô lặng yên như vô ý cầm lấy tấm card kia đi lên lầu, đi vào trong phòng ngủ, mở một mặt khác của tấm card màu trắng ra.

Bình luận

Để lại bình luận