Chương 10

Sau khi về đến nhà, Lâm Nguyệt rón ra rón rén mang quần áo đang mặc trên người đi giặt, để tránh bị Lâm Liệt phát hiện manh mối.
Sự phóng túng mấy ngày qua khiến thân thể và tâm linh của Lâm Nguyệt cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ trên mức bình thường.
Cô rất hưởng thụ cảm giác này.
Thân thể của cô được sinh ra được hưởng thụ tình ái, thao kiểu gì cũng sẽ không bị hư, dù làm bao nhiêu lần cũng vẫn căng chặt như lúc ban đầu.
Mấy người đàn ông mà mình đã lên giường lúc trước, Lâm Nguyệt kết bạn WeChat với họ, chú thích riêng cho từng người bao gồm họ tên, kích cỡ, chiều cao, để tránh sau này bị nhầm lẫn.
Đến buổi tối, Lâm Liệt báo với Lâm Nguyệt là hôm nay anh có liên hoan, có lẽ sẽ về nhà rất khuya, kêu Lâm Nguyệt không cần chờ anh.
Một mình Lâm Nguyệt ở nhà. Cô ngồi trên sofa, vừa ăn quà vặt vừa chơi ipad.
Đang đọc tiểu thuyết say sưa thì chợt một đường link bắn ra trên trang web thu hút sự chú ý của Lâm Nguyệt.
Cô cẩn thận ấn vào đường link đó, phát hiện đó là một quảng cáo, đến khi hoàn hồn thì nó đã download xong rồi.
Lâm Nguyệt nhìn kỹ lại, được lắm đồng dâʍ, không ngờ lại là trang web 18 cấm.
Cô tiện tay bấm vào một video, là clip do một cặp tình nhân tự quay, họ đang đi trên đường lớn, cô gái ăn mặc rất thiếu vải, tay của người đàn ông thò vào trong quần áo của cô gái.
Lâm Nguyệt lập tức tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Chỉ thấy cô gái chậm rãi kéo vạt áo trước ngực ra, bàn tay của người đàn ông lập tức sờ lên ngực cô gái.
Anh ta còn đẩy một bên áo kia ra, nhưng chỉ có một tay thì sao có thể che được hai cái vú? Cô gái ra vẻ xấu hổ ôm bên ngực còn lại.
Không biết tại sao xem đoạn video này, Lâm Nguyệt cũng có cảm giác.
So với cảnh tượng hai thân thể đơn thuần giao cấu với nhau, phô bày phần kín của cơ thể ngay trên đường cái càng khiến cô hưng phấn. Cái cảm giác chỉ cần bị người qua đường nhìn thấy thì sẽ bại lộ vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tám giờ tối, Lâm Nguyệt lén lút chuồn ra khỏi nhà, ra ngoài đường cái vắng bóng người.
Gió đêm thổi qua hơi lạnh lẽo, Lâm Nguyệt xoa xoa cánh tay, tiếp tục đi về phía trước.
Đèn đường trên phố sáng ngời, có thể thấy rõ lối đi dành cho người mù. Lúc này chỉ có hai ba người rải rác qua đường.
Hai bóng người mặc đồ vest đang chậm rãi bước đến, một trong hai người bước chân hơi loạng choạng, trông giống như say rượu, được một người đàn ông khác đỡ đi đường.
Cuối cùng Lâm Nguyệt cũng tìm thấy mục tiêu của mình.
Cô nhanh tay cầm một cây gậy chống dành cho người mù mà mình vô tình nhặt được rồi chậm rãi bước đi, đôi mắt vô hồn, cứ như là người mù chân chính.
“Cậu nói xem gã họ Văn đó đưa ra đề án quái quỷ gì vậy? Chó cũng méo thèm dùng nữa là.” Hai người đàn ông vừa nhận lương xong thì tiện đường cùng nhau về nhà. Một người uống xỉn quá, trong lúc mơ mơ màng màng hình như thấy một bóng người trắng nõn xuất hiện trước mắt mình.
“Lục Tiến, đằng trước có người phải không?” Trịnh Dương hỏi đồng bạn.
“Hình như là một người mù.” Lục Tiến gật đầu.
Mặc dù say rượu, nhưng thấy người mù đi trên đường dành cho người mù, hai người đàn ông này vẫn biết nhường đường.
Chẳng qua chờ đến khi người mù kia lướt qua bên cạnh mình, cả hai người đều trợn tròn mắt.

Bình luận

Để lại bình luận