Chương 10

– Long mụi… nàng có nhớ đến cảm giác này chăng?

Tiểu Long Nữ vốn kiệm lời nên không nói, chỉ gật đầu. Bao nhiêu đó thôi cũng làm cho hắn cảm thấy hào hứng rồi. Doãn Chí Bình ca cẩm:

– Nàng biết không… sau đêm trộm hoa ấy… ta vẫn ngày nhớ đêm mong… ước gì lại được ở gần nàng như thế này nữa… việc tu đạo ta cũng chẳng màn…

Doãn Chí Bình đang thao thao, vừa nói vừa nhấp nhô dương vật mình ra vào thì bất giác, Tiểu Long Nữ lên tiếng:

– … ngươi… à không… chàng nói thật chứ?

Doãn Chí Bình nhếch mép khi thấy nàng đổi giọng với mình. Hắn nói:

– Dĩ nhiên là thật… chính vì vậy nên Triệu Sư Huynh mới lấy cớ ấy mà uy hiếp ta… nghĩ lại họ Doãn ta được ái ân với nàng thế này rồi thì có chết cũng cam lòng.

Nghe hắn nói đến đó, tự dưng Tiểu Long Nữ đưa tay lên cho miệng hắn lại, ra dấu cho hắn đừng nói nữa, rồi ôm siết hắn vào lòng. Nàng thủ thỉ vào tai hắn:

– Chàng đừng nói gở… chàng chết rồi… ta biết thỏa mãn nhục dục cùng ai đây!

Doãn Chí Bình thích thú vô cùng. Một lúc sau thì Tiểu Long Nữ rên ư ử, dâm thuỷ bôi trơn khắp âm đạo, làm ướt át cả dương vật. Tiếng óc ách phát ra do dâm thuỷ, tiếng chèm chẹp do thịt phía bụng dưới phát vào nhau. Doãn Chí Bình nắc tới tấp liên hồi càng lúc càng tăng, hắn lè cái lưỡi ra liếm láp khắp mặt mày của Tiểu Long Nữ. Lần này nàng đáp lại hắn, cũng mút lấy lưỡi hắn. Doãn Chí Bình cong mình lên rên rỉ cùng nàng. Hai tay nàng xiết lấy mình Doãn Chí Bình thật chặt, trong khi ấy phần hạ thể của hắn nhỏng cao hơn đẩy thật chậm nhưng rất mạnh xuống cơ thể này. Doãn Chí Bình lộng vũ lực, làm cú đâm nào cú nấy như nhát kiếm chí mạng của Toàn Chân Giáo vào cơ thể của Nữ Nhân Cổ Mộ Phái. Nội lực của họ Doãn thật uy mạnh bạo nên phát ra thành tiếng lịch bịch thật lớn. Tiểu Long Nữ chỉ biết há miệng rên lên từng hồi theo cái đâm mạnh bạo của hắn. Sau một hồi giao phong, Doãn Chí Bình cảm giác trong người mình dâng cao như đi trên mây. Hắn hứng tình quá đổi chịu không được lâu hơn nữa. Doãn Chí Bình nhấp tới mấy cái cuối rồi phóng tinh ào ạt vào âm đạo của Tiểu Long Nữ từng cơn từng cơn. Vừa dứt cơn phóng tinh, hắn rùng mình giật giật đôi ba lần nữa rồi nằm cứng ngắc như chết, nàng cũng nằm im bất động.

Giữa không gian tĩnh mĩnh, nơi trảng cỏ hoang vu có đôi nam nữ trần truồng nằm ôm nhau, ái ân quên cả trời đất. Khi cơn khoái lạc qua đi, Doãn Chí Bình nhẹ nhàng nhỏm dậy, hắn nhấc mình cho dương vật rút ra, kéo theo một vệt tinh dịch dài dính dấp từ xuân cung của Tiểu Long Nữ. Hắn quan sát này, có phần hơi ngại ngùng không biết phải nói gì, và làm gì nữa. Dẫu vậy, Doãn Chí Bình thấy để nàng nằm lõa thể sõng soài trên cỏ như thế cũng không nên, nghĩ thế hắn xoay qua đỡ nàng ngồi dậy. Người Tiểu Long Nữ lúc này cứ mềm nhũn… hắn vừa đỡ dậy thì nàng đã ngã vào người hắn, tựa hồ xương cốt toàn thân đã nhũn đi vậy.

Doãn Chí Bình suy nghĩ chút rồi nói:

– Long cô nương… bần đạo xin lỗi… chỉ vì…

Tiểu Long Nữ ngước mặt lên nhìn hắn, vẫn dựa vào hắn mà tỏ vẻ giận dỗi, nói:

– Vừa rồi chàng gọi ta là gì? Sao tự dưng giờ lại gọi “cô nương” như thế?

Doãn Chí Bình không chậm hiểu như tên tiểu tử Dương Quá trước kia, hắn nhếch mép cười rồi dùng tay ôm gọn thân hình trần truồng của nàng vào lòng, nói:

– Thứ lỗi cho ta… vì lẽ ta chưa hiểu ý nàng thế nào nên mới nói như thế!

Tiểu Long Nữ lặng thinh, nàng dựa vào nghe cả tiếng nhịp đập của tim Doãn Chí Bình. Hắn thở dài cảm thán nói:

– Nghĩ lại thật hú vía… vừa nãy ta còn thoáng nghĩ nàng sẽ giết ta đó chứ!

Tiểu Long Nữ gật đầu, nàng nói:

– Chàng là người đã làm mất đi trinh trắng của ta… tội chàng quả rất đáng chết đó Doãn Lang à… nhưng tạm thời ta tha tội chết cho chàng.

Nghe Tiểu Long Nữ gọi mình là Doãn Lang, Doãn Chí Bình mừng rỡ vô cùng. Hắn nói:

– Gọi ta vậy lần nữa đi!
– Gọi gì chứ? – Nàng nũng nịu hỏi.
– Thì gọi Doãn Lang đó! – Doãn Chí Bình cười.
– Ừ thì Doãn Lang… Doãn Lang… được chưa?

Tiểu Long Nữ e lệ, Doãn Chí Bình thì cười khoái chí. Hai người trước giờ chưa từng nói chuyện với nhau, bây giờ ôm ấp nhau thủ thỉ nhiều hơn. Doãn Chí Bình suy tư chút, rồi nói:

– Long mụi… ta có việc này hỏi mụi… mụi trả lời chứ đừng giận ta nhé!

Nàng e ấp đáp:

– Chàng hỏi đi… thân này ta đã trao cho chàng rồi… còn ngại gì nữa chứ!
– Ý của ta là… tên tiểu tử… à không… Dương Quá đâu… sao nàng đi có một mình?

Nghe Doãn Chí Bình hỏi, nàng cúi mặt làm thinh:

– Quá Nhi… có việc rồi… từ nay chắc không đi chung đường với ta nữa đâu.

Doãn Chí Bình muốn hỏi nữa, nhưng sợ làm Tiểu Long Nữ phật lòng, nhưng dẫu sao nghe nàng đáp vậy hắn cũng hiểu sơ nét về hoàn cảnh của cả hai rồi. Nói tới đó, có mấy cơn gió lùa qua, Doãn Chí Bình lo lắng ôm lấy nàng, hỏi:

– Nàng có lạnh không? Hay là để ta…

Vừa nói hắn vừa định xoay đi chắc là để tìm y phục cho Tiểu Long Nữ, nhưng nàng đã ngăn hắn lại. Nàng nói:

– Chàng đừng đi đâu hết… hãy ôm ta… sưởi ấm cho ta bằng thân thể của chàng đi…

Mấy lời âu yếm mà chỉ vừa nãy thôi, Doãn Chí Bình không tin đó có thể thốt ra từ cái miệng và gương mặt lạnh lùng của Tiểu Long Nữ. Nàng thỏ thẻ:

Bình luận

Để lại bình luận