Chương 10

Cô không đếm được bao nhiêu người nữa tham gia. Một gã bắn lên mặt cô, một gã khác xoa khắp ngực cô, và Nam thì cứ tiếp tục dùng tay cho đến khi cô lên đỉnh lần thứ hai, hét lên giữa đám đông. Khi mọi thứ kết thúc, cô nằm trên sàn, váy rách nát, cơ thể phủ đầy dấu vết của họ. Nam là người cuối cùng rời đi, liếc cô một cái, rồi thì thầm, “Mai lại nhé.”

Thư không trả lời. Cô lê bước ra khỏi nhà vệ sinh, quần áo xộc xệch, nhưng ánh mắt không chút hối hận. Khi vào công ty, cô ngồi xuống bàn, không quan tâm đến ánh mắt của đồng nghiệp. Cô biết mình đã thay đổi—và cô không muốn quay lại.

Minh Thư đã quen với nhịp sống mới của mình. Những chuyến xe buýt, nhà vệ sinh công cộng, và cả những lần lén lút với Nam trong công ty đã trở thành một phần không thể thiếu. Cô không còn nghĩ nhiều đến Tuấn—người chồng ngày càng xa cách, luôn bận rộn với công việc và chẳng bao giờ để ý đến cô. Nhưng sáng nay, khi cô chuẩn bị bước lên xe buýt, cô không biết rằng mọi thứ sắp thay đổi.

Tuấn đã nghe được vài lời xì xào từ mấy người bạn làm cùng khu công nghiệp. Một gã đồng nghiệp cũ, giờ lái xe buýt, từng buột miệng kể về “con nhỏ mặc váy ngắn, hay bị sờ mó trên xe số 17.” Gã cười khùng khục, bảo đó là trò tiêu khiển của đám đàn ông trên tuyến. Tuấn không tin ngay, nhưng cái cách gã miêu tả—váy ngắn, tóc dài, dáng nhỏ nhắn—lại khớp với hình ảnh Minh Thư trong đầu anh. Nghi ngờ bắt đầu ghim vào tim anh như một mũi kim, và anh quyết định kiểm tra.

Sáng nay, Tuấn xin nghỉ nửa ngày, đứng đợi ở trạm xe buýt cách nhà vài trăm mét. Anh đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, cố lẫn vào đám đông để không bị nhận ra. Khi chuyến xe số 17 dừng lại, anh thấy Minh Thư bước lên, váy ngắn cũn cỡn phất phơ trong gió, áo sơ mi mỏng manh để lộ khe ngực sâu hoắm. Anh nhíu mày, tim đập nhanh, nhưng vẫn lặng lẽ chen lên xe, giữ khoảng cách vài người phía sau cô.

Xe đông nghẹt như mọi ngày. Thư chen vào góc gần cửa sau, nơi cô thường đứng. Cô không biết Tuấn đang ở đó, ánh mắt anh dán chặt vào từng cử động của cô. Cô đứng yên, hơi nghiêng người, để váy vén lên một chút, như một thói quen đã ăn sâu vào máu. Và chẳng mấy chốc, một bàn tay xuất hiện. Nó thuộc về một gã trung niên, mặc áo công nhân lấm lem, đứng sát phía sau cô. Bàn tay ấy trượt xuống mông cô, bóp nhẹ, rồi luồn vào dưới váy một cách trơn tru.

Tuấn cứng người, hơi thở dồn dập dưới lớp khẩu trang. Anh thấy bàn tay gã di chuyển, thấy ngón tay hắn luồn vào giữa hai đùi Thư, nhưng góc nhìn của anh bị che khuất bởi đám đông. Anh chỉ thoáng thấy cái cách Thư khẽ nhích chân ra, như thể tạo điều kiện cho gã, trước khi một người khác chen ngang, chắn mất tầm nhìn. Anh nghiêng người, cố nhìn rõ hơn, nhưng không thể. Tất cả những gì anh thấy là bóng dáng Thư đứng yên, đầu hơi ngửa ra sau, và bàn tay gã cử động liên tục dưới váy cô.

Anh muốn hét lên, muốn lao tới kéo gã ra, nhưng lý trí giữ anh lại. Anh không có bằng chứng gì rõ ràng—chỉ là một cảnh thoáng qua, không đủ để kết luận. Lỡ đâu Thư bị ép buộc? Lỡ đâu cô không muốn? Nhưng cái cách cô đứng im, không phản kháng, khiến nghi ngờ trong anh càng lớn hơn. Anh siết chặt tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay đến rướm máu.

Gã trung niên tiếp tục, ngón tay hắn giờ đã vào sâu hơn, di chuyển nhịp nhàng. Thư cắn môi, cố kìm tiếng rên, nhưng cơ thể cô phản bội—nơi đó của cô ướt át, thấm qua mép váy, chảy xuống đùi. Tuấn không thấy rõ điều đó, nhưng anh cảm nhận được sự bất thường trong dáng đứng của cô. Anh chen lên một chút, nhưng xe lắc mạnh qua khúc cua, và anh bị đẩy ra xa. Khi anh lấy lại vị trí, gã trung niên đã rút tay ra, lau nhẹ lên quần, rồi chen ra cửa xuống xe.

Bình luận

Để lại bình luận