Chương 10

“Còn không mau kéo thằng quần kia đi.” Giọng nói toát lên sự phẫn nộ khiến cho gương mặt hiện có chút dữ tợn nhìn hai gã đàn ông mặc áo quần đen.

“Buông tôi ra, buông ra.” Thanh âm càng lúc càng xa, cửa lớn xa hoa gắt gao đóng lại như chưa bao giờ có người xông vào.

“Luân, mày sao thế?” Cao Khôi Dương đẩy đẩy mắt kính, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo nhìn Trúc Ly đang ngã ngồi dưới đất.

“Hô, đây là một loại thuốc kích dục chỉ xuất hiện ở chợ đêm, nó có thể làm người trúng thuốc phát tán ra ngoài một loại mùi hương và… Những người ngửi được mùi hương này cũng sẽ bị trúng thuốc, biện pháp duy nhất để hóa giải chính là phải lên giường với người bị trúng thuốc.” Lý Thanh Luân bực bội nói lưu loát, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Trúc Ly.

“Ý của mày là hiện tại bọn mình đều đã trúng thuốc sao?” Lê Tuấn Kiệt ngày thường ôn hòa nho nhã nở nụ cười hồ ly, trong mắt đen xẹt qua một tia nham hiểm, hung ác.

“Chậc, đáng chết, không có biện pháp khác sao?” Nghĩ đến bản thân mình đang ở trong trạng thái không biết mà trúng thuốc, còn bắt buộc phải lên giường với một cô gái không quen biết, Hoàng Đức Bảo liền cảm thấy bực bội.

“Không có, sau khi xong thì chúng ta sẽ tìm người tính sổ, hơn nữa… từ khi sinh ra đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta bị ức hiếp đi! Được rồi, ai muốn lên trước…???” Lý Thanh Luân nheo lại đôi mắt đen, có thể cảm nhận được hơi thở lạnh băng cuồn cuộn không ngừng toát ra từ trên người anh.

“Tao trước cho, dám can đảm tính kế bọn mình thì phải can đảm chuẩn bị tâm lý gánh vác hậu quả.” Phạm Thái Khôi buông lỏng ly rượu trong tay, đứng dậy đi tới chỗ Trúc Ly túm lấy cái cằm của nàng, bàn tay anh không hề giảm nhẹ lực khiến trên da thịt nõn nà hiện lên vài dấu vết đỏ tươi, hình thành sự đối lập mãnh liệt.

“A… Lạnh quá…” Trúc Ly vô lực hít vào thở ra bằng miệng, mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan không ngừng truyền ra từ thân thể mềm mại của cô khiến người ta như say mê, da thịt non mềm trắng tinh như tuyết vì bị thuốc làm ảnh hưởng trở nên hơi hơi phiếm hồng, mắt đen mê man ướt át không ngừng trào ra nước, khuôn mặt tinh tế mãi cọ xát với bàn tay người đàn ông, ý đồ giảm bớt cảm giác khô nóng trong thân thể.

Con ngươi đen như mực của Thái Khôi trở nên sắc bén, một tay bế thân thể mềm mại từ chiếc thảm Ba Tư lên rồi ôm vào trong ngực, đi đến sopha bằng da thật và ngồi xuống. Anh dùng bàn tay tách hai đùi trắng của cô ra để ở hai bên sườn cường tráng của hắn khiến cô lộ ra quần lót ren mỏng giữa đùi đã sớm ướt đẫm. Bàn tay to của anh do thường xuyên tập luyện mà hình thành vết chai mỏng dao động ở trên da thịt trắng nõn của cô gái. Hai bầu vú trước ngực vì Trúc Ly kịch liệt hô hấp, dồn dập trên dưới, không ngừng phập phồng giống như muốn bay cao.

“Cứu… cứu tôi… Nóng quá… Anh… Anh… Hu hu..” Hai mắt bởi vì thống khổ mà nhắm chặt, lông mi như con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh run. Tóc đen lấm tấm mồ hôi nên dán lên gò má. Khuôn mặt cô đối lập với bàn tay anh nên càng lộ vẻ trắng nõn như ngọc, lộ ra vài phần dụ hoặc không tiếng động, cánh môi màu đỏ tươi lúc đóng lúc mở phát ra tiếng rên rỉ thống khổ vì thời gian dài mà thân thể không giảm bớt được khó chịu, cô khóc thút thít. Phạm Thái Khôi dùng lực xé bỏ quần lót của nàng, hai âm môi vì không ngừng ma sát mà trở nên đỏ tươi, dâm thủy vừa chảy ra tươi mát như giọt sương, hương mật ẩn ẩn thoát ra từ trong âm đạo, đôi mắt anh nổi lên dục hỏa, bàn tay to giữ chặt eo thon, dương vật to lớn không lưu tình chút nào mà cắm thẳng khe âm đạo đang hé mở ở giữa hai âm môi.

Bình luận

Để lại bình luận