Chương 10

– Kế Hoạch Phản Công Của Kẻ Săn Mồi
Sáng hôm sau, mọi thứ lại trở về vẻ bình thường giả tạo. Ngọc Trà vẫn là người vợ hiền thục, Mỹ Hân vẫn là cô em họ ngoan ngoãn. Nhưng tôi biết, bên dưới lớp vỏ bọc ấy, những hạt giống đồi bại đã nảy mầm và đang vươn lên mạnh mẽ.
Trần Tuấn Minh là một kẻ bệnh hoạn nhưng ngu ngốc. Hắn quá tự tin vào khả năng thôi miên và loại thuốc nhập khẩu của mình mà quên mất rằng, công nghệ cũng là một loại vũ khí đáng sợ. Hắn không biết tôi đã theo dõi mọi nhất cử nhất động của hắn.
Tôi ngồi trong phòng làm việc, vạch ra một kế hoạch tỉ mỉ. Tôi không thể dùng vũ lực, vì vợ và em gái tôi đang bị hắn khống chế tâm trí. Nếu tôi làm gì manh động, hắn có thể ra lệnh cho họ tự sát hoặc làm hại bản thân. Tôi phải dùng “gậy ông đập lưng ông”.
Tôi cần chiếm quyền kiểm soát Mỹ Hân trước. Con bé là mắt xích yếu nhất và cũng là chìa khóa để tiếp cận Trần Tuấn Minh. Mỹ Hân đã bị thôi miên sâu, và quan trọng là con bé ở ngay trong nhà tôi.
Tôi mở lại đoạn ghi âm mệnh lệnh của Trần Tuấn Minh: “Phục tùng Oánh Nô”. Chỉ cần câu thần chú này, con bé sẽ trở thành con rối của bất kỳ ai nói ra nó.
Tôi chờ đến đêm khuya, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ. Tôi cầm điện thoại, rón rén bước sang phòng Mỹ Hân. Cửa phòng không khóa. Ánh đèn ngủ lờ mờ hắt lên chiếc giường đơn.
Mỹ Hân đang ngủ say, chiếc váy ngủ bị tốc lên cao, để lộ cặp đùi trắng nõn và chiếc quần lót ren mỏng manh. Con bé nằm nghiêng, tay vẫn còn đặt hờ hững nơi vùng kín, dường như trong mơ cũng đang khao khát điều gì đó.
Tôi hít một hơi thật sâu, tiến lại gần giường. Tim tôi đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Đây là bước đi mạo hiểm nhưng cần thiết. Nếu thành công, tôi sẽ có một đồng minh đắc lực – một nô lệ trung thành để chống lại Trần Tuấn Minh. Và hơn thế nữa, tôi sẽ thỏa mãn được dục vọng loạn luân thầm kín bấy lâu nay.
Tôi giơ điện thoại lên, bật đoạn ghi âm.
“Phục tùng Oánh Nô.”
Đôi mắt Mỹ Hân đột ngột mở to. Không có sự ngái ngủ, không có sự giật mình. Chỉ có sự trống rỗng, vô hồn như hai hố đen sâu thẳm. Con bé từ từ ngồi dậy, động tác cứng nhắc như robot.
“Oánh Nô nghe lệnh chủ nhân.”
Thành công rồi! Tôi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào cơ thể gợi cảm của cô em họ đang chờ lệnh. Đêm nay sẽ là một đêm dài, và là khởi đầu cho sự trỗi dậy của “Chủ nhân Trần Tuấn Kiệt”. Tôi sẽ dạy cho Trần Tuấn Minh một bài học: Đừng bao giờ đụng vào phụ nữ của một kiến trúc sư, vì chúng tôi biết cách xây dựng lại mọi thứ, kể cả tâm trí con người, theo ý muốn của mình.
Tôi tắt điện thoại, cất giọng trầm đục đầy uy quyền: “Oánh Nô, cởi đồ ra. Cho ta xem cơ thể dâm đãng của ngươi.”

Bình luận

Để lại bình luận