Chương 10

– Hương Vị Của Sự Chiếm Hữu
Khi cơn cực khoái qua đi, Nguyễn Minh Khangg dần tỉnh táo lại. Nhìn thấy khuôn mặt mẹ dính đầy thứ chất lỏng trắng đục do chính mình bắn ra, cậu hoảng hốt tột độ, mếu máo như sắp khóc: “Mẹ ơi… con xin lỗi! Con… con không cố ý đái lên mặt mẹ đâu…”
Trần Thu Hà hoàn hồn, đưa lưỡi liếm nhẹ một giọt tinh dịch dính bên khóe môi. Vị mặn mặn, ngai ngái lạ lẫm nhưng lại khiến cô hưng phấn kỳ lạ. Cô nở một nụ cười dịu dàng, trấn an con: “Đồ ngốc, không sao đâu con. Đây không phải nước tiểu, đây là tinh dịch đầu đời của con đấy. Con đã trao lần đầu tiên quý giá này cho mẹ, mẹ vui còn không hết ấy chứ.”
Giọng cô khàn khàn, ánh mắt lóe lên tia lửa dục vọng thiêu đốt: “Sau này, nếu ‘dương vật lớn’ lại cứng lên khó chịu, con cứ đến tìm mẹ. Mẹ sẽ giúp con giải quyết, được không? Nhưng nhớ kỹ nhé, đây là bí mật sống để bụng chết mang theo của hai mẹ con mình. Tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai, kể cả bố, nếu không mẹ sẽ không bao giờ giúp con nữa đâu, hiểu chưa?”
Nguyễn Minh Khangg gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn và sùng bái: “Dạ! Con thề! Con sẽ không nói cho ai biết đâu! Mẹ tốt quá, Minh Khang Minh Khang yêu mẹ nhất trên đời…” Cậu bé ngây thơ vẫn còn chìm đắm trong dư vị sung sướng mà mẹ vừa mang lại, sợ rằng nếu lộ ra thì sẽ mất đi đặc quyền này mãi mãi.
Trần Thu Hà hài lòng mỉm cười. Cô cởi chiếc quần lót ướt sũng, dính đầy tinh dịch của con ra, nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau sạch sẽ “cậu nhỏ” vẫn còn đang ấm nóng của cậu. Động tác của cô nâng niu, trân trọng như đang chăm sóc một báu vật vô giá.
Sau khi vệ sinh xong xuôi, cô vỗ nhẹ vào mông con: “Được rồi, vào phòng thay quần áo sạch sẽ đi, rồi ra ăn sáng. Sắp muộn học rồi đấy.”
Nguyễn Minh Khangg đỏ mặt, vâng dạ rồi chạy biến vào phòng. Chỉ còn lại một mình Trần Thu Hà đứng giữa bếp, trên tay vẫn cầm chiếc quần lót dính đầy tinh dịch của con trai.
Khi bóng lưng con trai khuất sau cánh cửa, nụ cười hiền từ trên môi Trần Thu Hà tắt ngấm, thay vào đó là một biểu cảm mê dại, đói khát. Cô đưa chiếc quần lót lên mũi, hít một hơi thật sâu.
Mùi nồng nàn, hôi hôi của tinh dịch hòa quyện với mùi khai khai của bựa sinh dục và mùi mồ hôi đặc trưng của con trai mới lớn xộc vào khoang mũi cô, kích thích từng dây thần kinh nhạy cảm nhất. Cơ thể cô run lên bần bật vì hưng phấn.
“Cô bé” bên dưới lại bắt đầu co bóp, rỉ nước, gào thét đòi hỏi. Không thể kiềm chế được nữa, cô đưa ngón tay dính đầy tinh dịch còn sót lại trên mặt mình vào miệng, mút mát ngon lành.
Vị tanh nồng của tinh khí đồng tử (trai tân) tan ra trên đầu lưỡi, như một loại thuốc kích dục cực mạnh. Cô nhắm mắt lại, tận hưởng hương vị tuyệt vời ấy.
Bàn tay kia luồn xuống dưới váy, cách lớp quần lót ướt đẫm, điên cuồng chà xát vào hoa tâm đang sưng tấy.
“Nga… tinh dịch của Minh Khang Minh Khang… ❤~ Đặc quá… thơm quá… ❤~ Đúng là ‘dương vật lớn’ do mình đẻ ra có khác… ❤~”
Cô rên rỉ khe khẽ, cơ thể uốn éo theo từng nhịp tay. Cô ép chặt chiếc quần lót của con vào mũi, hít lấy hít để như kẻ nghiện thuốc phiện. Ngón tay bên dưới di chuyển nhanh hơn, thô bạo hơn, tạo ra những tiếng lép nhép ướt át.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cây gậy thịt to lớn, gân guốc của con trai. Nó tươi mới, tràn trề sức sống, mạnh mẽ gấp vạn lần thứ vũ khí yếu ớt của chồng cô.
Cảm giác tội lỗi khi vi phạm luân thường đạo lý lại trở thành chất xúc tác khiến khoái cảm bùng nổ dữ dội hơn bao giờ hết. Chỉ vài phút sau, Trần Thu Hà cong người lên, bụng dưới co rút kịch liệt. Một dòng dâm thủy nóng hổi phun trào ra, thấm đẫm cả bàn tay và chiếc quần lót cô đang cầm.
Cô ngửa cổ ra sau, há miệng thở dốc, tận hưởng cơn cực khoái đê mê. Cả người cô mềm nhũn, trượt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
“Minh Khang Minh Khang… Dương vật lớn của mẹ… ❤~ Mẹ muốn có được nó… Mẹ muốn nuốt trọn nó… Tinh dịch của con là của mẹ… ❤~”
Cô lẩm bẩm trong cơn mê sảng. Cô biết mình đã bước qua ranh giới cấm kỵ, không còn đường lui. Nhưng cô không hối hận. Chồng cô không thể thỏa mãn cô, cô không muốn ngoại tình với người lạ. Vậy thì tại sao cô không thể dùng chính “sản phẩm” hoàn hảo do mình tạo ra để lấp đầy khoảng trống này?
“Mình không phản bội gia đình… mình chỉ là đang yêu thương con trai theo một cách đặc biệt hơn thôi…”
Trần Thu Hà tự trấn an mình. Ánh mắt cô lóe lên sự quyết tâm đáng sợ. Cô đã hạ quyết tâm, sẽ nhân lúc con trai còn ngây thơ, chưa hiểu sự đời, chiếm đoạt lấy cây gậy thịt trời ban ấy, biến nó thành vật sở hữu riêng của mình.
Cô sẽ dùng cơ thể dâm đãng này, dạy cho con biết thế nào là khoái lạc thực sự, biến cậu bé thành người đàn ông nhỏ của cô, để cậu mãi mãi không thể thoát khỏi sự cám dỗ ngọt ngào từ mẹ mình.
Cô đứng dậy, cẩn thận gấp chiếc quần lót dính tinh dịch của con lại, cất vào nơi bí mật như một kỷ vật tình yêu. Một kế hoạch “nuôi dưỡng và dạy dỗ” đầy tội lỗi nhưng đầy kích thích đã bắt đầu hình thành trong đầu người mẹ trẻ.

Bình luận

Để lại bình luận