Chương 10

: Lửa Trong Bóng Tối

Tại biệt thự, ông Thành không thể xua đi hình ảnh Ngọc đêm ấy. Cô, với làn da lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi hé mở, và những chuyển động đầy mê hoặc, như một bức tranh sống động khắc sâu vào tâm trí ông. Ông tự trách mình vì đã để bản thân lạc lối, nhưng mỗi lần nhắm mắt, ông lại thấy cô – cặp mông tròn trịa nhấp nhô, vòng ngực căng đầy rung lên theo từng nhịp thở. Ông biết mình đã vượt qua một ranh giới, dù chỉ trong tâm trí, nhưng điều đó chỉ khiến ông càng khao khát hơn.

Sáng hôm sau, Thành cố tập trung vào công việc. Ông gặp đối tác, ký hợp đồng, và điều hành mọi thứ với sự sắc sảo thường thấy. Nhưng trong những khoảnh khắc yên tĩnh, tâm trí ông lại trôi về Ngọc. Ông tự hỏi cô đang làm gì, liệu cô có biết ông đã thấy cô, đã để lại dấu vết của mình. Ý nghĩ ấy khiến ông vừa xấu hổ vừa kích thích, một cảm giác mà ông chưa từng trải qua kể từ khi bà Hạnh qua đời.

Chiều muộn, Thành nhận được cuộc gọi từ Hùng, báo rằng Tuấn vừa bị một nhóm người lạ đến nhà đe dọa. “Bố, cậu ấy không nói gì với con, nhưng em nghĩ tình hình rất tệ,” Hùng nói, giọng lo lắng. Thành gật đầu, quyết định đến nhà Tuấn ngay tối đó. Ông muốn giúp con trai, nhưng sâu thẳm, ông biết mình cũng đang tìm một lý do để gặp Ngọc.

Khi đến nơi, trời đã tối mịt. Căn nhà im lặng, chỉ có ánh đèn hắt ra từ phòng ngủ. Thành gõ cửa, nhưng không ai trả lời. Ông đẩy cửa bước vào, nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm. Ông định rời đi, nhưng rồi, như bị một lực vô hình kéo lại, ông đứng lặng ở hành lang. Qua khe cửa phòng tắm hé mở, ông thấy Ngọc dưới vòi sen, cơ thể cô lấp lánh trong làn hơi nước. Nước chảy dài trên làn da trắng ngần, ôm lấy vòng ngực căng tròn và cặp mông đầy đặn. Cô đang tự chạm vào mình, đôi môi mọng đỏ hé mở, những tiếng rên khe khẽ vang lên như một giai điệu cấm kỵ.

Thành cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nhọc. Cơ thể ông phản ứng mạnh mẽ, phần dưới căng cứng đến đau đớn. Ông biết mình phải dừng lại, nhưng hình ảnh Ngọc, với những đường cong hoàn mỹ và sự mê hoặc không thể cưỡng lại, khiến ông không thể rời mắt. Ông để tay mình lướt xuống, cảm nhận sức nóng của chính mình, hơi thở hòa cùng tiếng rên của cô. Khi khoái cảm dâng trào, ông không kìm được, để lại một dòng trắng đục trên sàn gỗ, trước khi vội vã quay đi, quên mất việc lau sạch.

Ngọc, sau khi rời phòng tắm, bước ra hành lang với chiếc khăn quấn hờ hững. Cô giật mình khi thấy dấu vết trên sàn, tim đập thình thịch. Cô nhìn quanh, nhận ra cửa chính khép vội, và một cảm giác vừa sợ hãi vừa kích thích trỗi dậy. Cô biết đó là ông Thành – không thể là ai khác. Ý nghĩ rằng ông đã thấy cô, đã bị cô làm cho mất kiểm soát, khiến cô đỏ mặt, nhưng đồng thời, một kế hoạch táo bạo bắt đầu hình thành trong đầu cô. Nếu ông có thể giúp cô thoát khỏi nợ nần, thì tại sao cô không thể tận dụng chính mình để đạt được điều đó?

BỐ CHỒNG QUYỀN LỰC

Bình luận

Để lại bình luận