Chương 10

Trong nhà vệ sinh, Lê Mỹ Trà ngồi xổm một lúc lâu mới để dòng tinh dịch đặc quánh chảy ra khỏi người. Cô ta ném đôi tất da bị xé rách vào thùng rác, nhưng ngay sau đó lại nhặt lên, nhét vào túi.

Hai tay chống lên bồn rửa, sắc mặt cô ta khó coi đến cực điểm. Từ khi Vương Đình Khải lên làm phó tổng, lại đẩy cô ta vào ghế trưởng phòng tài vụ, hắn ngày càng không xem cô ta là người. Hắn chẳng biết một đôi tất biến mất sẽ khiến cô ta chịu bao ánh nhìn kỳ lạ từ người khác.

Còn chuyện hắn bảo không được đuổi Hoàng Bảo Lan, cô ta hiểu rõ gã dâm dê này đang nghĩ gì. Nhưng lần này, cô ta không định nghe lời.

Cũng chẳng rõ vì sao, đối diện Hoàng Bảo Lan, cô ta luôn cảm thấy lép vế. Trước kia, khi cả hai còn là nhân viên bình thường, cảm giác này còn nhẹ. Nhưng từ khi cô ta làm trưởng phòng, cảm giác ấy ngày càng mãnh liệt.

Cô ta cũng bỏ tiền mua vài bộ đồ đắt đỏ, nhưng không ngờ hôm nay lại bị Hoàng Bảo Lan sau khi lột xác đè bẹp một cách phũ phàng. Điều này khiến cô ta càng thêm khủng hoảng. Nếu để gã Vương Đình Khải – kẻ cả thèm chóng chán – để mắt tới Hoàng Bảo Lan, e là ngay cả vị trí hiện tại cô ta cũng không giữ nổi. Vậy nên, Hoàng Bảo Lan phải bị loại bỏ.

Hoàng Bảo Lan cũng không làm cô ta thất vọng. Liên tiếp vài ngày đi muộn không lý do, lại thêm hai lần về sớm, cô ta đã báo cáo đầy đủ lên phòng nhân sự để tiến hành quy trình đuổi việc. Nhưng cô ta cũng không hiểu, nếu Hoàng Bảo Lan muốn rời đi, sao không tự nghỉ cho xong, mà lại để bị đuổi? Bị đuổi vì lý do này thì chẳng được bồi thường gì cả. Nghĩ đi nghĩ lại, Lê Mỹ Trà chỉ thấy một lý do: cô ả cố tình làm thế để chơi xấu mình.

“Xin lỗi, tôi không có thời gian, cũng không muốn nói chuyện.”

Cúp máy, Hoàng Bảo Lan khẽ thở dài. Cô biết thời khắc cuối cùng đã đến. Phòng nhân sự đã gọi điện hẹn buổi nói chuyện cuối, nhưng cô từ chối. Với hiệu suất của công ty, chẳng đến một tiếng, giấy đuổi việc của cô sẽ nằm trên bàn Gia Long.

Tập đoàn Hoàng Long chủ yếu kinh doanh sản xuất và bán linh kiện ô tô, ngoài ra còn đầu tư vào nhiều lĩnh vực khác, gần đây còn lấn sân sang ngành năng lượng mới. Với khối lượng công việc khổng lồ như thế, Gia Long không thể tự mình xử lý tất cả. Nhưng có một điều, các quyết định xử phạt lớn hoặc đuổi việc nhân viên đều phải do ông đích thân ký duyệt, thậm chí một số trường hợp còn được ông trực tiếp nói chuyện. Điều này nhằm tránh việc quản lý cấp trung cố tình chèn ép nhân viên cấp dưới.

Mọi chuyện đúng như Hoàng Bảo Lan dự đoán. Chưa đầy một tiếng, nhân viên phòng nhân sự đã mang giấy tờ đến tay Thư ký Trần.

Lúc này, Gia Long đang ở văn phòng, nghe Vương Đình Khải báo cáo công việc. Ông có quy tắc, trừ khi ông dặn trước, các giấy tờ cần phê duyệt đều phải đưa thẳng đến tay ông, xử lý và thực hiện ngay tại chỗ. Hơn nữa, đuổi một nhân viên cấp thấp thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Thư ký Trần cầm tài liệu vừa vào văn phòng, Vương Đình Khải rất biết điều, lập tức dừng báo cáo. Thư ký Trần liền nói.

“Thưa Chủ tịch Long, gần đây phòng tài vụ có một nhân viên làm việc với thái độ tiêu cực, nhiều ngày liên tiếp đi muộn và về sớm không lý do, lại còn chống đối khi phòng nhân sự hẹn nói chuyện. Theo quy định, cần đuổi việc. Ngài xem qua ạ.”

Vương Đình Khải đang ngồi đối diện Gia Long, nghe Thư ký Trần nói, lòng thầm giật mình. Hắn đoán ngay người này là Hoàng Bảo Lan. Nhưng hắn đã dặn Lê Mỹ Trà tạm giữ cô ta lại cơ mà.

“Mẹ kiếp, con đĩ thối, dám không nghe lời tao!”

Có Gia Long ở đây, hắn chỉ dám chửi thầm trong bụng.

Gia Long nhận tài liệu, mở ra, ba chữ “Hoàng Bảo Lan” đập ngay vào mắt…

Dù mấy ngày nay bên phía Hoàng Bảo Lan đã đảo lộn trời đất, nhưng với một Gia Long chỉ tập trung vào công việc, đến giờ ông mới dám chắc: con dâu mình thực sự cảm thấy uất ức.

Vương Đình Khải vốn không dám tùy tiện nói xen vào, chỉ thầm mắng Lê Mỹ Trà. Nhưng thấy chủ tịch im lặng mãi, hắn đánh liều lên tiếng.

“Thưa Chủ tịch, người này chắc không phải Hoàng Bảo Lan chứ? Bảo Lan là cấp dưới cũ của tôi, năng lực làm việc rất tốt, thái độ cũng cực kỳ nghiêm túc, từng là ứng viên sáng giá cho vị trí trưởng phòng. Nhưng cô ấy có mâu thuẫn với trưởng phòng hiện tại là Lê Mỹ Trà, nên mới có biểu hiện thế này. Có khi cô ấy chưa kịp thích nghi, hoặc bị đối xử không công bằng. Đuổi một nhân viên như vậy thì đáng tiếc quá. Hay là để tôi nói chuyện với cô ấy, làm công tác tư tưởng xem sao?”

Vương Đình Khải đúng là kẻ tiểu nhân. Chỉ vì Lê Mỹ Trà không nghe lời, hắn liền nói bóng nói gió để hạ bệ cô ta.

Gia Long không nói gì, cũng không ký duyệt, không đưa ra chỉ thị nào. Ông chỉ gấp tài liệu lại, bỏ vào ngăn kéo.

“Hai người ra ngoài đi.”

Thư ký Trần và Vương Đình Khải nhìn nhau, không hiểu chuyện gì, đành đứng dậy rời khỏi văn phòng chủ tịch.

Thư ký Trần thắc mắc. Với các công việc cần xử lý, Gia Long chưa bao giờ làm thế này. Giờ phải làm sao? Anh ta chỉ có thể nhún vai với nhân viên phòng nhân sự đang ngơ ngác. Người kia cũng đành mơ hồ quay về trước.

Vương Đình Khải thì mừng thầm, tưởng lời mình đã khiến chủ tịch đổi ý. Hắn bắt đầu tính toán, đã đến lúc nói chuyện lại với Hoàng Bảo Lan.

Hoàng Bảo Lan cả ngày lo lắng, chờ đợi Gia Long gọi lên. Cô cũng nóng lòng muốn kết thúc mọi chuyện để bắt đầu cuộc sống mới.

Công việc mới, tình yêu đích thực – nghĩ đến những điều này, cô không thể chờ thêm. Cô cũng thấy mình can đảm hơn, cảm giác không còn sợ ông nữa. Ban đầu cô định sẽ bình tĩnh, nhưng đột nhiên đổi ý. Cô nghĩ, nếu Gia Long dám mắng mình, mình sẽ cãi tay đôi với ông, rời đi cũng phải trút hết uất ức ba năm qua.

Nhưng cô đợi mãi, đến ba ngày sau vẫn chẳng có động tĩnh. Đang thắc mắc, cô lại gặp người mình ghét nhất.

Ở hành lang, Vương Đình Khải chặn đường cô.

“Bảo Lan, đừng bướng nữa. Cô biết không, giấy đuổi việc của cô đã được gửi lên bàn Chủ tịch Long. Tôi phải đấu tranh quyết liệt với Chủ tịch mới giữ cô lại được. Nếu cô thực sự không muốn làm ở phòng tài vụ, thì cứ đến làm việc với tôi đi.”

Có bài học lần trước, Vương Đình Khải biết Hoàng Bảo Lan là bông hoa có gai, không dám đụng chạm, chỉ nhíu mày giả vờ lo lắng.

Hoàng Bảo Lan vốn không muốn để ý đến hắn. Chuyện lần trước đã khiến tình nghĩa sếp – nhân viên bao năm tan biến. Nhưng nghe hắn nói, cô dừng bước. Lúc này cô mới biết kẻ cản đường cuộc sống mới của mình chính là hắn, thảo nào mãi không có tin tức.

“sếp Vương.”

Nghe Hoàng Bảo Lan gọi mình cung kính, Vương Đình Khải suýt không kìm được mà cười to, nhưng câu nói tiếp theo lại khiến hắn sững sờ.

Hoàng Bảo Lan nhíu mày, trừng mắt, hung dữ quát.

“Tôi nhờ anh xen vào chuyện của tôi à?!”

Bình luận

Để lại bình luận