Chương 10

: Khoảnh Khắc Hoảng Loạn
Trong căn phòng tắm mờ sương, tiếng nước chảy xôn xao như một bản nhạc dồn dập, hòa quyện với nhịp tim đập thình thịch của Lưu Dương. Cậu đứng trước cánh cửa kính mờ, tay vẫn nắm chặt chiếc quần lót ren tím và bộ đồ lót viền hoa của mẹ, đầu óc quay cuồng trong cơn lốc cảm xúc. Mùi hương nhàn nhạt từ chiếc quần lót, với vị ngọt ngào và chút tanh mặn kỳ lạ, đã khiến cậu rơi vào trạng thái mê muội, như thể cả thế giới chỉ còn lại cậu và những cảm giác cấm kỵ đang dâng trào. Hạ thể cậu căng cứng đến đau nhức, mỗi nhịp thở đều nặng nề, như muốn phá tung lồng ngực. Nhưng đúng lúc ấy, một âm thanh bất ngờ vang lên từ trong phòng tắm.
“Ân?” – Giọng mẹ cậu, cô Vương Vũ Hân, vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy nghi vấn, như thể cô vừa nghe thấy tiếng động khẽ từ phía cậu. Âm thanh ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Lưu Dương, kéo cậu từ cơn mê trở về thực tại. Tim cậu đập mạnh hơn bao giờ hết, mồ hôi túa ra trên trán, cả người cứng đờ như tượng. Mẹ nghe thấy rồi sao? – Cậu hoảng loạn nghĩ, không dám nhúc nhích, sợ rằng chỉ một cử động nhỏ cũng sẽ khiến mẹ phát hiện.
Cậu đứng im, nín thở, chờ đợi trong vài giây dài như cả thế kỷ. May mắn thay, không có thêm âm thanh nào từ phòng tắm vọng ra, chỉ còn tiếng nước chảy đều đều. Lưu Dương thở phào, nhưng trái tim vẫn đập loạn xạ. Cậu lén lút liếc xuống sọt đồ bẩn dưới bồn rửa mặt, và ánh mắt cậu lập tức bị thu hút bởi một vật ở đáy sọt – một đôi tất da màu nude, chính là đôi mẹ đã mặc hôm thứ Hai. Cậu nhận ra ngay, bởi lớp lụa mỏng manh ấy từng khiến cậu không thể rời mắt khi mẹ bước đi trong bộ vest bó sát.
Run run, Lưu Dương cúi xuống, vươn tay lấy đôi tất da. Cảm giác lụa mịn màng lướt qua đầu ngón tay khiến cậu rùng mình, như thể đang chạm vào một bí mật cấm kỵ. Đôi tất vẫn còn giữ chút hơi ấm và mùi hương nhàn nhạt của mẹ – một mùi hương ngọt ngào, pha lẫn chút mồ hôi, khiến hạ thể cậu lại nhói lên từng đợt. Không kìm được, cậu đưa đôi tất lên mũi, hít mạnh, để mùi hương ấy xâm chiếm toàn bộ giác quan. Cảm giác kích thích dâng trào, như một cơn sóng cuốn cậu vào vực sâu. Hạ thể cậu căng cứng đến mức tưởng chừng sắp nổ tung, mỗi nhịp thở đều trở nên gấp gáp, nặng nề.
Đúng lúc ấy, một tiếng “cạch” sắc lạnh vang lên từ phòng tắm – âm thanh của cánh cửa kính mở ra. Lưu Dương giật mình, như bị điện giật, lý trí trở lại trong tích tắc. Mẹ ra rồi! – Cậu hoảng loạn, vội vàng ném bộ đồ lót và quần lót ren tím xuống sọt, chỉ giữ lại đôi tất da trong tay mà không kịp suy nghĩ. Cậu quay người, lén lút chạy về phòng ngủ của mình, chân bước vội vàng trên sàn gỗ, cố gắng không gây ra tiếng động. Đóng sầm cửa phòng, cậu ngồi phịch xuống mép giường, thở hổn hển, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu nhìn xuống tay, giật mình nhận ra mình vẫn đang nắm chặt đôi tất da của mẹ. Trời ơi, sao mình lại mang nó theo? – Cậu thầm rên, cảm giác sợ hãi xen lẫn kích thích khiến cả người run rẩy.
Cậu vội đứng dậy, rón rén mở hé cửa phòng, lén nhìn về phía phòng ngủ chính. Qua khe cửa, cậu thấy mẹ đã bước ra khỏi phòng tắm, trên người quấn một chiếc khăn tắm trắng, mái tóc màu hạt dẻ ướt sũng buông xõa, nhỏ từng giọt nước xuống sàn. Dáng vẻ ấy vừa thanh thoát vừa đầy quyến rũ, khiến Lưu Dương không thể rời mắt. Nhưng nỗi sợ bị phát hiện lấn át tất cả. Cậu vội đóng cửa lại, trốn sau mép giường, ôm chặt đôi tất da như thể đó là vật báu cuối cùng trên đời. Đầu óc cậu trống rỗng, chỉ còn lại nỗi lo lắng tột độ. Nếu mẹ phát hiện mình lấy đôi tất này, chắc mình chết mất… – Cậu nghĩ, mồ hôi chảy dài trên trán.
Cậu ngồi đó, cố gắng trấn tĩnh, nhưng mùi hương từ đôi tất da vẫn thoang thoảng quanh mũi, như một lời mời gọi đầy cám dỗ. Cậu không kìm được, lại đưa đôi tất lên mũi, hít sâu một lần nữa. Mùi hương ấy, dù nhẹ nhàng, lại như một liều thuốc kích thích, khiến hạ thể cậu lại căng cứng, nhói lên từng đợt. Cậu tưởng tượng mẹ mặc đôi tất này, với đôi chân thon dài lấp lánh dưới ánh đèn, và cả những đường cong mê hoặc mà chiếc váy bó sát từng tôn lên. Hình ảnh ấy khiến cậu run rẩy, cảm giác như mình đang đứng bên bờ vực của một điều gì đó vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn.
Cậu ôm đầu, cố gắng xua đi những suy nghĩ ấy, nhưng chúng như một cơn lốc, cuốn cậu vào sâu hơn. Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng, và cậu biết mẹ có thể bước vào phòng khách bất cứ lúc nào. Cậu vội giấu đôi tất da dưới gối, nằm xuống giường, giả vờ ngủ, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch. Mình phải làm sao đây? – Cậu tự hỏi, trong khi ánh đèn vàng nhạt từ hành lang hắt vào phòng, như nhắc nhở cậu về những bí mật mà cậu không thể chạy trốn.

Bình luận

Để lại bình luận