Chương 10

: Linh Đối Chất và Hùng Tìm Cách Thoát Hiểm

Sáng hôm sau, không khí trong nhà nặng nề hơn bao giờ hết. Hùng thức dậy với cảm giác bồn chồn, ký ức đêm qua trong phòng tắm vẫn ám ảnh cậu từng giây. Tinh dịch của cậu bắn lên mặt Linh, cái cách chị nuốt một ít và ánh mắt khó đoán của chị khiến cậu vừa lo lắng vừa kích thích. Cậu kiểm tra chiếc vòng tay trong phòng, màn hình hiện lên:

– Nhân vật: Hùng
– Dâm Khí: 6
– Ngoại hình: Cấp 1 (gương mặt sắc nét, làn da mịn màng, cuốn hút hơn trước)
– Sức mạnh thể chất: Cấp 1 (cơ bắp săn chắc, sức bền tăng, khả năng tình dục cải thiện)
– Trí tuệ: Chưa nâng cấp
– Kỹ năng giường chiếu: Cấp 1 (làm tình điêu luyện hơn, biết cách kích thích phụ nữ)
– Quyền năng đặc biệt: Chưa có (cần ít nhất 10 Dâm Khí)
– (!) Đánh giá hệ thống: “Ngươi suýt lộ rồi, thằng ngu! Thủ dâm mà để chị mày bắt gặp, còn bắn lên mặt nó nữa chứ. Nhưng tao công nhận, cái cảnh đó kích thích đấy. Giờ thì cẩn thận, con Linh không phải dạng vừa đâu. Tìm cách đối phó đi, tao muốn thấy mày thoát hiểm khéo léo!”

Hùng thở dài, đồng ý với hệ thống. Linh là mối nguy lớn nhất lúc này, và nếu chị kể với ai trong nhà – đặc biệt là ông Tuấn hay bà Lan – cậu sẽ không còn đường lui. Cậu cần một kế hoạch để kiểm soát tình hình, nhưng trước hết, cậu phải đối mặt với Linh.

Tại bàn ăn sáng, không khí vẫn gượng gạo như mọi ngày. Ông Tuấn đọc báo, khuôn mặt lạnh tanh. Bà Lan mặc áo dài trắng, cặp vú đồ sộ rung lên khi bà bưng đĩa thức ăn, ánh mắt dịu dàng nhìn Hùng như không biết gì về đêm qua. Ngọc ngồi cạnh cậu, chân khẽ cọ vào chân cậu, cười khúc khích khi nhớ lại buổi chiều ở tầng hầm. Bà Hạnh bê ấm trà ra, cặp mông to tròn rung lên sau lớp áo bà ba, trêu ông Tuấn: “Ông uống trà cho tỉnh, đừng nghiêm mãi thế!”

Linh ngồi đối diện Hùng, mặc áo sơ mi bó sát, nút áo trên cùng để mở, để lộ khe ngực sâu hút mắt. Chị ăn chậm rãi, nhưng ánh mắt sắc sảo không rời khỏi cậu. “Hùng, tối qua mày ngủ ngon không?” Linh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười thách thức.

Hùng nuốt nước bọt, cố giữ vẻ bình tĩnh: “Ừ, cũng bình thường thôi, chị. Chị thì sao?” Cậu liếc Ngọc, thấy cô bé che miệng cười, như thể biết gì đó.

Linh nhếch mép: “Chị ngủ không ngon lắm. Có vài chuyện… thú vị làm chị nghĩ mãi.” Chị nhấn mạnh từ “thú vị,” ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, khiến Hùng rùng mình.

Bà Lan quay sang, nhíu mày: “Linh, con với Hùng lại cãi nhau à? Lớn cả rồi, đừng trẻ con nữa.” Bà đặt tay lên vai Hùng, cặp vú cọ nhẹ vào lưng cậu, làm cậu nóng ran.

“Không đâu, mẹ,” Linh đáp, cười nhạt. “Chỉ là chị em tâm sự thôi.” Nhưng Hùng biết chị đang chơi trò mèo vờn chuột, và cậu là con mồi.

Sau bữa sáng, Linh kéo Hùng ra góc phòng khách, tay chống hông, giọng nghiêm túc: “Hùng, tối qua mày làm gì trong phòng tắm, nói thật đi. Đừng tưởng chị quên vụ tinh dịch dính đầy mặt chị.” Chị bước lại gần, hơi thở nóng ấm phả vào mặt cậu, cặp vú căng tròn cọ vào ngực cậu qua lớp áo mỏng.

Hùng đỏ mặt, tim đập thình thịch, nhưng cố tìm cách thoái thác: “Chị Linh… em xin lỗi, tại em… em không kìm được. Chị đừng kể ai nhé, em xấu hổ lắm…” Cậu cúi đầu, giả vờ hối lỗi, nhưng trong lòng cậu tính toán: nếu Linh giữ bí mật, cậu có thể dùng cơ hội này để kéo chị vào trò chơi của mình.

Linh nghiêng đầu, nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở vùng dưới của cậu. “Mày lớn thật rồi, nhỉ? Nhưng chị không tin mày chỉ vô tình. Dạo này mày lạ lắm, Hùng. Đẹp trai hơn, tự tin hơn, còn lén lút với Ngọc nữa. Chị không ngu đâu.” Chị vuốt tóc, khe ngực lộ rõ hơn khi chị nghiêng người, làm Hùng nuốt nước bọt.

“Chị… chị đừng nghĩ lung tung. Em với Ngọc chỉ đùa thôi,” Hùng đáp, giọng run run. Nhưng cậu biết mình không thể lừa Linh mãi. Chị quá thông minh, và cậu cần một cách để đánh lạc hướng.

Linh nhếch mép, vỗ vai cậu: “Thôi được, chị cho mày cơ hội. Nhưng nếu chị phát hiện mày giấu gì nữa, đừng trách chị. Giờ đi học đi, thằng nhóc biến thái.” Chị quay người, cặp mông cong tròn rung lên dưới lớp quần jeans bó sát, để lại Hùng với một cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa căng thẳng.

Trên đường đến trường, Hùng mở vòng tay, suy nghĩ mông lung. Với 6 Dâm Khí, cậu cân nhắc nâng cấp “Trí tuệ” lên cấp 1 (3 Dâm Khí) để đối phó với Linh, nhưng cuối cùng quyết định giữ lại, chờ cơ hội tích lũy thêm từ Ngọc. “Phải cẩn thận hơn… nhưng Linh… chị làm em thèm quá,” cậu thì thầm, mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm. Cậu biết rằng, dù sớm hay muộn, chị sẽ là mục tiêu lớn tiếp theo.

Bình luận

Để lại bình luận