Chương 10

* Con muốn hỏi gấp…

Nó nói rồi đột ngột đẩy cửa bước vào đóng sập lại. Tiếng cửa khít vào khung gỗ vang lên nhưng bị tiếng nước chảy trong phòng tắm át đi. Trong không gian biệt lập ấy, hơi nước nóng ấm bốc lên nghi ngút. Duy đứng đó ngay bên cạnh tôi chỉ cách một lớp quần áo mỏng. Tôi cảm nhận được hơi thở gấp gáp của nó. Mùi sữa tắm đã bật nắp, mùi cơ thể tôi hòa lẫn với mùi nam tính của Duy, tạo thành một thứ hỗn hợp kích thích đến nghẹt thở.

* Mẹ… mẹ có thể chỉ con đoạn này không?

Nó đưa cuốn sách tiếng Anh ra trước mặt tôi, nhưng ánh mắt nó không hề nhìn vào sách mà dán chặt vào tôi, vào vóc dáng đàn bà ẩn hiện dưới lớp vải mỏng manh vì hơi nước và mồ hôi. Tôi cố gắng giải thích bài, nhưng đầu óc tôi quay mòng mòng. Tay tôi run rẩy khi chỉ vào từng chữ. Rồi Duy đột ngột đặt tay nó lên tay tôi siết chặt. Hơi ấm từ bàn tay nó truyền sang khiến tôi run khe khẽ. Nó không hề buông ra mà nhẹ nhàng lướt ngón tay dọc theo cánh tay tôi, đi ngược lên vai, sau đó… luồn vào mái tóc ướt đẫm kéo nhẹ đầu tôi lại gần. Tôi biết nó muốn gì.

= Kìa… con… – Tôi khẽ gọi, giọng đã lạc hẳn đi.

Nhưng nó không nghe hoặc không còn nghe thấy. Nó cúi xuống hôn lên trán tôi, rồi môi nó trượt xuống má, xuống cổ tôi. Hơi thở Duy lúc này đã gấp gáp hơn. Tôi cảm nhận được sự cương cứng rõ rệt của nó qua lớp quần mỏng. Ngọn lửa dục vọng trong tôi cũng bùng cháy dữ dội vì bị kìm nén quá lâu. Tôi biết, chúng tôi đang đứng trong phòng tắm, là một nơi mà Quang có thể đi vào bất cứ lúc nào. Nhưng mối nguy đó, cảm giác cận kề một sự thật đen tối có nguy cơ bị phơi bày lại càng khiến tôi điên dại. Tôi khẽ rên lên, lưng tựa vào bức tường dán gạch men lạnh lẽo. Bàn tay Duy không dừng lại, nó tự tay tháo khóa quần của nó. Tôi cảm thấy cái nóng rực của cơ thể nó ép chặt vào tôi qua lớp vải mỏng manh của quần đùi. Tôi nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc đó tôi không còn là Hà, tiến sĩ, giảng viên đại học, tôi chỉ là một người đàn bà có một khát khao quái dị, một kẻ nô lệ cho bản năng.

Duy siết lấy tay tôi, từ từ, chậm rãi, dẫn bàn tay tôi đặt lên chỗ căng tức giữa háng nó. Tôi cảm nhận rõ ràng sự trỗi dậy đầy sức sống ấy qua lớp vải. Tim tôi đã thật sự loạn nhịp. Tôi muốn rút tay lại nhưng bị tay Duy ghì chặt, và một lực vô hình nào đó trong tôi cũng không cho phép tôi rút tay lại.

* Mẹ xem… – Giọng Duy thì thầm thật xa lạ – Con như thế này, đã thành người lớn chưa?

Câu nói như một tia sét đánh thẳng vào tôi. Đó không chỉ là câu hỏi mà là lời tuyên bố, một thái độ thách thức, thậm chí là cả một lời mời gọi đầy tội lỗi. Tôi ngước nhìn nó. Ánh mắt Duy sâu hoắm đầy dục vọng và chiếm hữu, nhưng cũng ẩn chứa một chút ngây thơ của tuổi trẻ đang khao khát khẳng định bản thân. Tôi không trả lời, hay chính xác hơn là tôi không nói được gì. Mọi lời lẽ và đạo đức đều đã tan biến trong khoảnh khắc này. Tôi chỉ biết tay mình đang ở đó, cảm nhận sức nóng và sự cương cứng của con trai mình…

Tiếng nhạc reo lên từ phòng khách, là chuông điện thoại của chồng tôi. Âm thanh xuất hiện thật đột ngột kéo tôi ra khỏi cơn mê muội. Duy cũng giật mình. Nó nhanh chóng buông tay tôi ra, chỉnh lại quần áo rồi quay người mở cửa phòng tắm lướt nhanh ra ngoài. Tôi đứng đó dựa vào tường, cả người vẫn còn run rẩy choáng váng. Hơi nước trong phòng tắm đã tan dần, nhưng hơi nóng trong tôi vẫn không ngừng hầm hập. Tôi nhìn xuống tay mình, nơi vẫn còn vương vấn cảm giác nóng cứng quá đỗi chân thật. Tôi biết mình đang lún sâu, nhưng tôi không thể dừng lại. Khoái cảm tội lỗi đó, sự giải thoát tạm thời đó, nó như một liều thuốc phiện. Nó khiến tôi quên đi con người dối trá của Quang, quên đi cảm giác trống rỗng trong cuộc đời mình. Và tôi, một tiến sĩ, một giảng viên đại học, một người phụ nữ được coi là mẫu mực, đã hoàn toàn trở thành nô lệ cho bản năng thấp hèn nhất.

Bình luận

Để lại bình luận