Chương 10

Tôi tự hỏi, mẹ đang nghĩ gì? Mẹ có ghê tởm tôi không? Hay mẹ đang bối rối vì những gì đã nhìn thấy? Và liệu, có một phần nhỏ nào đó trong mẹ, giống như tôi, cảm thấy… kích thích?

Ý nghĩ đó khiến tôi rùng mình. Không, không thể nào. Mẹ là mẹ. Nhưng rồi, tôi lại nhớ đến ánh mắt của mẹ khi nhìn vào con “cu” của tôi qua lỗ thủng. Ánh mắt đó, không phải là sự ghê tởm, mà là một sự tò mò, một sự đánh giá. Mẹ đã nhìn lâu hơn một chút, trước khi giật mình nhận ra.

Có lẽ, mẹ cũng đang bị dày vò bởi những suy nghĩ cấm kỵ giống tôi. Có lẽ, mẹ cũng đang phải đấu tranh với chính bản thân mình.

Buổi chiều hôm ấy, sau một ngày dài vật lộn với những khái niệm mới trên giảng đường đại học, tôi trở về căn trọ với cái đầu nặng trĩu và cơ thể mỏi nhừ. Vừa bước chân vào phòng, một sự khó chịu lập tức ập đến. Điện thoại tôi hết pin hoàn toàn, một điều đã đủ tệ, nhưng rồi tôi nhận ra cả khu trọ đã cúp điện. Bóng tối bao trùm căn phòng nhỏ, chỉ có chút ánh sáng le lói hắt vào từ khe cửa sổ. Sự buồn chán và bí bách đột nhiên bao vây lấy tôi, khiến tôi chẳng muốn làm gì ngoài việc nằm ườn ra.

Mẹ tôi, Diễm Hằng, đang lúi húi dưới bếp, tiếng xoong nồi lạch cạch vang vọng, báo hiệu bữa tối đang được chuẩn bị. Mùi dầu ăn và gia vị thoang thoảng bay lên, đánh thức dạ dày đang réo rỗng của tôi. Tôi đứng ở cửa bếp, nhìn mẹ, và một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu, như một lối thoát khỏi sự nhàm chán này.

“Mẹ ơi, điện thoại con hết pin rồi, mà nhà mình lại cúp điện nữa chứ. Chán quá mẹ ơi, mẹ cho con mượn điện thoại của mẹ một lát được không ạ? Con lên gác giải trí chút.” Tôi hỏi, giọng có vẻ mè nheo một chút, như một đứa trẻ đang làm nũng.

Mẹ tôi ngẩng lên, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vì hơi nóng từ bếp nhưng vẫn nở nụ cười hiền hậu. Mẹ khẽ vén lọn tóc mái dính vào trán, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến. “Ừ, con lấy đi. Mẹ đang bận làm đồ ăn đây này. Cầm cẩn thận kẻo làm rơi vỡ đó con.”

Tôi mừng rỡ, nhanh chóng đi đến chỗ mẹ đặt điện thoại trên cái kệ nhỏ. Cầm chiếc điện thoại thông minh của mẹ trên tay, tôi quay trở lại gác. Cái nóng hầm hập của căn phòng không làm giảm đi sự háo hức trong tôi. Tôi bật màn hình điện thoại, ánh sáng xanh yếu ớt từ đó đủ để xua tan đi một phần bóng tối, đủ để tôi nhìn rõ những gì mình muốn xem.

Nằm dài trên giường, tôi lướt qua vài trang mạng xã hội một cách vô định, nhưng rồi, một ý nghĩ đen tối hơn lại len lỏi vào tâm trí. Tôi nhớ đến những gì đã xảy ra đêm qua, nhớ đến hình ảnh mẹ trong nhà tắm, và cái cảm giác tội lỗi pha lẫn kích thích mà tôi đã trải qua. Cái khao khát được nhìn ngắm mẹ, được thỏa mãn những ham muốn cấm kỵ lại trỗi dậy mạnh mẽ, thôi thúc tôi tìm kiếm một thứ gì đó để giải tỏa.

Trong một khoảnh khắc bốc đồng và thiếu suy nghĩ, tôi quyết định tìm kiếm một thứ gì đó để kích thích bản thân. Với đôi tay run rẩy, tôi mở trình duyệt web, gõ những từ khóa quen thuộc vào thanh tìm kiếm. Tôi đã từng xem những thể loại phim này trước đây, nhưng chưa bao giờ lại xem một cách công khai như vậy, trên chính điện thoại của mẹ. Cảm giác mạo hiểm và tội lỗi càng làm tăng thêm sự kích thích đến tột độ.

Hình ảnh bắt đầu hiện lên trên màn hình. Đó là một bộ phim Nhật Bản, thể loại loạn luân mẹ con. Những cảnh quay táo bạo, những lời thoại rên rỉ đầy dục vọng, những cử chỉ ân ái không ngừng nghỉ. Tôi vừa xem, vừa lén nhìn xuống dưới, nơi mẹ tôi đang cặm cụi nấu nướng. Cứ mỗi cảnh phim nóng bỏng hiện ra, hình ảnh mẹ tôi dưới bếp lại càng trở nên sống động, kích thích hơn trong tâm trí tôi, như thể màn hình điện thoại đang chiếu cảnh mẹ tôi vậy.

Tôi bắt đầu quay tay. Con “cu” tôi cương cứng, nóng bỏng, như muốn nổ tung. Tôi nhịp nhàng theo từng cảnh phim, từng tiếng rên rỉ phát ra từ chiếc điện thoại. Mồ hôi túa ra trên trán, hơi thở dồn dập, nặng nề. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình điện thoại rọi vào khuôn mặt tôi, và những âm thanh đầy ám muội từ bộ phim. Tôi đắm chìm hoàn toàn vào thế giới của riêng mình, quên đi mọi thứ xung quanh, quên cả sự hiện diện của mẹ ở ngay dưới bếp.

Bình luận

Để lại bình luận