Chương 10

Mẫn Nhi đứng cuối hàng, không mong đợi gì nhiều. Cô chỉ là nhân viên mới, và thành tích của cô, dù ấn tượng, không thể sánh với Hà. Nhưng khi bà Minh đọc đến tên cô, cô gần như không tin vào tai mình.

“Nguyễn Mẫn Nhi, nhân viên bán hàng mới, đạt doanh số 250 triệu đồng trong tuần đầu tiên.”

Cả cửa hàng xì xào. Hà quay lại, ánh mắt đầy kinh ngạc và ghen tị. Các đồng nghiệp khác thì thầm, không ngờ một cô gái mới vào lại được vinh danh. Mẫn Nhi bước lên sân khấu, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tim cô đập thình thịch. Cô đứng trước Lê Tú, nhận cúp và giấy khen từ tay anh. Lần đầu tiên, cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt ấy sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu tâm can cô.

“Chúc mừng cô, Mẫn Nhi,” Lê Tú nói, giọng điệu giống như chim hót và ấm. “Doanh số ấn tượng cho một người mới. Cô có bí quyết gì không?”

Mẫn Nhi mỉm cười, cố giấu sự hồi hộp. “Dạ, không có bí quyết gì, thưa anh. Tôi chỉ cố gắng hết sức.”

Lê Tú nhướn mày, nụ cười thoáng qua trên môi. “Cố gắng hết sức? Tôi nghĩ là hơn thế. Một tuần mà đạt 250 triệu, cô không phải người bình thường. Tôi sẽ nhớ tên cô.”

Mẫn Nhi gật đầu, quay về vị trí của mình. Cô cảm nhận được ánh mắt của Hà và các đồng nghiệp khác, nhưng cô không quan tâm. Cô đã làm được điều không ai ngờ tới, và đó chỉ là bước đầu tiên. Nhưng điều khiến cô không thể quên là ánh mắt của Lê Tú. Có gì đó trong cách anh nhìn cô không chỉ là sự tò mò, mà còn là một sự thu hút khó giải thích.

Sau sự kiện, các nhân viên được phép tham gia tiệc nhẹ. Mẫn Nhi đứng ở góc phòng, cầm ly nước cam, quan sát mọi người. Hà và một vài cô gái khác vây quanh Lê Tú, cười nói rôm rả. Anh ta đáp lại, lịch sự nhưng giữ khoảng cách. Mẫn Nhi nhận ra Lê Tú không phải kiểu người dễ bị cuốn vào những lời tâng bốc. Anh ta thông minh, và có lẽ, cũng rất khó đoán.

Cô đang định rời đi thì Lê Tú bất ngờ tiến đến. “Mẫn Nhi, đúng không?” anh hỏi, đứng trước cô với ly rượu vang trên tay.

Mẫn Nhi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Dạ, là tôi. Cảm ơn anh đã trao giải.”

Lê Tú mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi cô. “Không có gì. Tôi tò mò về cô. Chị Minh nói cô không có bằng cấp, nhưng lại bán hàng giỏi như thế. Cô học ở đâu?”

Mẫn Nhi cắn môi, không muốn kể về quá khứ của mình. “Dạ, tôi… tự học thôi. Tôi làm việc ở quán cà phê trước đây, nên cũng biết cách nói chuyện với khách.”

Lê Tú gật đầu, như thể đang đánh giá cô. “Quán cà phê? Chuyển từ đó sang Lê Đức Yên không dễ,đúng không?”

Mẫn Nhi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng kiên định. “Ai mà không có tham vọng, thưa anh? Tôi chỉ muốn một cuộc sống tốt hơn.”

Lê Tú bật cười khẽ, nhưng không phải kiểu cười chế giễu. “Tôi thích sự thẳng thắn của cô. Nếu cô tiếp tục làm tốt, tôi nghĩ cô sẽ tiến xa hơn.Cứ giữ phong độ này, biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ mời cô đến trụ sở chính.”

Mẫn Nhi mỉm cười, không đáp. Cô không chắc ý của Lê Tú là gì, nhưng cô cảm nhận được một cơ hội đang mở ra. Anh ta là con trai của chủ tịch tập đoàn, người có thể đưa cô tiến sâu hơn vào thế giới này. Và thế giới của người giàu.Nơi cô sẽ có tiền,danh vọng,cơ hội tìm được người cô cần tìm.

Lê Tú nói thêm vài câu, rồi quay đi tiếp tục trò chuyện với người khác. Mẫn Nhi đứng đó, cảm giác tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cô không chắc tại sao, nhưng có gì đó trong ánh mắt của Lê Tú khiến cô cảm thấy vừa tò mò vừa cảnh giác. Anh ta không giống những người đàn ông cô từng gặp ở quán cà phê ,những kẻ dễ bị cuốn vào nhan sắc và lời nói ngọt ngào. Lê Tú là một thử thách, và cô biết mình cần cẩn thận.

Đêm đó, Mẫn Nhi nằm trên giường trong căn phòng trọ nhỏ, ôn lại những gì đã xảy ra. Cô nghĩ về Lê Tú, về nụ cười và ánh mắt của anh. Cô không phủ nhận rằng anh rất thu hút, nhưng cô không đến đây để mơ mộng về một chàng trai giàu có, để tìm ra kẻ đã giết cha cô, khiến cô mất mẹ, mất gia đình, và phải sống một cuộc đời khổ sở.

Bình luận

Để lại bình luận