Chương 10

“Con cũng giỏi khơi chuyện quá hen”

“Đặc biệt là sau đêm hôm qua”

Tôi nói mà không suy nghĩ gì. Đó là cách đùa giỡn thường tình của tôi. Nhưng mẹ cau mày làm cho tôi cảm thấy mình mắc sai lầm.

“Về chuyện đó… mẹ cho là chúng ta nên nói chuyện”

“Mẹ à, chúng ta không cần phải nói gì đâu. Con ổn, mà mẹ cũng ổn. Cứ tiếp tục như vậy đi”

“Mẹ con mình đều đang ở đây, hành xử như bình thường. Con với mẹ hôm nay gặp khó khăn trong cái gọi là ‘cuộc sống bình thường’ đó”

Tôi không nói gì nữa. Mẹ để cho tôi có thời gian nhận ra những gì tôi đang cảm nhận. Nếu tôi biết tôi đang cảm nhận điều gì, có lẽ tôi phải nói.

Mẹ hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Mẹ phải nói trước. Đêm qua, trong mắt mẹ thì đó là chuyện cần thiết. Đó là cơ hội cuối cùng của mẹ. Mẹ không bao giờ có thể nói với con rằng mẹ phải biết ơn con như thế nào… để gọi là ‘giúp đỡ’. Nhưng, trong ánh sáng ban ngày, mẹ phải thừa nhận là có cảm giác tội lỗi, cảm giác mẹ đã ép buộc con phải làm điều mà không một đứa con trai nào lại làm như vậy với bà mẹ của mình”

“Mẹ à… ” Tôi nói, nhưng mẹ đưa tay ra hiệu để ngăn tôi nói tiếp.

“Tuấn à, con là con trai đáng yêu của mẹ. Con biết là mẹ yêu thương con nhiều biết bao nhiêu không? Mẹ cũng biết con rất yêu thương mẹ. Mọi thứ rõ ràng với mẹ chỉ vài ngày trước đây thôi. Vai trò thứ bậc trong gia đình mình đều rõ ràng, con, mẹ và ba con. Sau đó, con nói với mẹ những gì con đã làm ở phòng khám, tất cả bỗng trở nên mờ nhạt”

Tôi gật đầu, nhưng không biết nói gì để cho chuyện này dễ thở hơn đối với mẹ hoặc tôi.

“Con đã làm cho mẹ có thai bằng cách thụ tinh nhân tạo. Một bà mẹ mang thai với đứa con của con trai mình. Nhưng tai nạn đó… đã thay đổi mọi thứ. Chúng ta đã đánh mất điều gì đó như là một gia đình. Mẹ là mẹ ruột của con, còn ba con nữa, ổng nghĩ sẽ trở thành một người cha lần thứ hai, trong khi con lại là người cha thực sự của… con của mẹ… nó là con của chúng ta. Con không cảm thấy khó khăn khi nghĩ ngợi về điều đó sao? Con cũng đã mất đứa con của mình, không chỉ là một phôi thai mà là một đứa em của con, thật ra là con của con”

“Mẹ à, con chỉ muốn làm cho mọi thứ tốt đẹp hơn thôi mà”

“Đúng là con đã làm cho mọi chuyện tốt hơn. Hãy nhìn tất cả chúng ta đang hạnh phúc như thế nào”

Mẹ ngồi lên giường, như thể bất ngờ kiệt sức.

“Khi con nói với mẹ những gì con đã làm, mọi hy vọng của mẹ đều tan biến. Tâm trí của mẹ không thể đối phó với thực tế rằng mẹ không thể có một đứa con khác. Nếu mẹ không bị buộc phải tìm đến ý tưởng là mang thai đứa con của con, mẹ không bao giờ bắt buộc con phải làm những gì mà chúng ta đã làm đêm qua”

“Mẹ không bắt buộc con đâu mẹ ơi”

“Giờ thì có vẻ là không phải như thế, nhưng trong tương lai, có thể con sẽ nghĩ khác”

Tôi ngồi bên mẹ và nắm tay mẹ vào trong hai tay tôi.

“Mẹ à, con rất vui vì chúng ta đã cố gắng với nhau hồi tối hôm qua”

Mẹ cúi xuống tựa trán vào người tôi, đong đưa tới lui. Mẹ thường làm như thế này khi chúng tôi chia sẻ điều gì cần phải có thời gian và sự hiểu biết để thể hiện.

“Mẹ đánh giá cao điều đó Tuấn à. Nhưng còn một chuyện khác. Một khía cạnh khác của những gì đã xảy ra mà mẹ không thể chối bỏ, mẹ không thể trốn tránh, mẹ sẽ không thể nào quên… Đó là cái cách mà cơ thể mẹ đã phản bội lại mẹ”

“Phản bội mẹ? Là sao? ”

“Mẹ lẽ ra nên bình tĩnh, như làm công việc điều trị, và tách rời ra. Phải kiểm soát nó. Nhưng mẹ không làm được như thế. Cơ thể của mẹ trả lời theo một cách mà nó không nhận được trong một thời gian rất lâu rồi. Cảm giác quá nhiều cho nên lý trí của mẹ bị từ chối đến khi toàn bộ trải nghiệm đó đã gợi lại hồi sáng nay khi mẹ thức dậy. Có lẽ khi ngủ đã làm cho vô thức của mẹ xử lý lại những hành xử không thể nói ra được. Tuấn à, hôm nay mẹ rất mắc cỡ, và mẹ cũng cảm thấy rất tội lỗi”

“Mẹ, mẹ không nên như vậy”

“Thật là tệ hai khi làm với con những gì chúng ta đã làm, nhưng mẹ ruột của con lại có hứng thú tình dục với con, phản ứng lại, đạt cực khoái… toàn bộ những điều đó không thể nào chấp nhận được. Mẹ chỉ có thể yêu cầu con hãy tha thứ cho mẹ, kể cả ba con nữa, người mà giờ đây mẹ cảm thấy là mình đang phản bội về tình cảm và thân xác. Mẹ cầu chúa tha thứ cho mẹ vì đã nhìn thấy hành vi trần tục này”

Mẹ là người theo đạo, có gì đó mà ông bà tôi đã thực hiện nghiêm túc. Một phần của điều đó là làm cho mẹ tôi cảm thấy tội lỗi về mọi thứ “tội” mà mẹ tự thừa nhận.

Bình luận

Để lại bình luận