Chương 10

Hoàng mỉm cười. “Vậy để con đút mẹ nhé.” Cậu đưa muỗng canh lên môi bà Mai. Bà ngoan ngoãn há miệng, nuốt xuống từng muỗng một. Cảnh tượng một người con trai đút ăn cho mẹ mình trông thật ấm áp, hiếu thảo trong mắt người ngoài. Nhưng chỉ có Hoàng biết, đằng sau sự âu yếm đó là một dục vọng cấm kỵ đang được nuôi dưỡng.

Trong lúc đút ăn cho mẹ, Hoàng bắt đầu hành động. Bàn tay phải của cậu vẫn giữ lấy chiếc bát, nhưng bàn tay trái, đang vòng qua eo bà, khẽ luồn lên phía trước, chạm vào vùng bụng mềm mại của bà Mai. Cậu không vội vàng, mà nhẹ nhàng di chuyển, ngón tay khẽ miết lên lớp vải áo phông mỏng.

`Hắn… hắn lại sờ soạng mình nữa rồi!` Trong tâm trí Bà Mai, một tiếng gào thét câm lặng vang lên. Cảm giác ghê tởm xen lẫn với sự bất lực dâng trào. Bà cảm nhận rõ từng ngón tay Hoàng đang di chuyển trên da thịt mình, dù chỉ là qua lớp áo. Cơ thể bà khẽ cứng đờ, nhưng bà không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn há miệng nuốt muỗng canh.

Hoàng cảm nhận được sự cứng đờ thoáng qua của bà. Cậu cười thầm. Đó chính là phản ứng mà cậu muốn thấy: sự vùng vẫy vô vọng của ý chí trong lồng giam của thôi miên. Cậu tiếp tục đưa muỗng canh lên môi bà, mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt bà, như thể chỉ quan tâm đến việc đút ăn. Nhưng bàn tay trái của cậu thì không ngừng di chuyển, từ bụng bà, dần dần lướt lên cao hơn, hướng về phía ngực.

Ngón tay cậu chạm vào rìa dưới của bầu ngực trái. Cảm giác mềm mại, ấm nóng từ lớp da thịt truyền qua lớp vải áo phông mỏng manh khiến tim Hoàng đập mạnh hơn. Cậu nhẹ nhàng miết ngón cái lên vùng đó, cảm nhận sự tròn đầy, căng tức của nó.

`Không! Dừng lại đi!` Bà Mai muốn hét lên, muốn đẩy Hoàng ra xa. Nhưng mọi mệnh lệnh từ não bộ đều bị chặn đứng, thay vào đó là một sự chấp nhận lạ lùng. Bà cảm nhận rõ ngón tay Hoàng đang di chuyển trên ngực mình, một cảm giác vừa kinh tởm vừa… lại không hề khó chịu đến mức phải phản kháng.

Hoàng từ từ đưa cả lòng bàn tay lên, ôm trọn lấy bầu ngực trái của bà Mai. Bầu ngực đầy đặn, mềm mại và căng tròn nằm gọn trong lòng bàn tay cậu. Cậu khẽ day nhẹ, cảm nhận sự đàn hồi của nó. Chiếc áo phông cotton mỏng manh không đủ để che giấu hình dáng rõ ràng của bầu ngực. Hoàng ghé sát miệng vào tai bà, thì thầm: “Mẹ, canh ngon không?”

Bà Mai khẽ gật đầu, khuôn mặt bà ửng hồng một cách vô thức. `Đẹp quá…`. Bà hoàn toàn không biết mình vừa nghĩ gì.

Hoàng nhếch mép. Cậu tiếp tục **vọc vú mẹ**, bàn tay cậu không chỉ đơn thuần là ôm lấy, mà bắt đầu khéo léo **bóp nắn** bầu ngực trái, nhẹ nhàng xoa bóp, day đều. Ngón cái của cậu lướt nhẹ qua đỉnh núm vú, cảm nhận được sự cứng lại nhỏ xíu của nó qua lớp vải. Mỗi động tác của cậu đều được tính toán kỹ lưỡng, đủ để tạo ra khoái cảm cấm kỵ cho cả hai, nhưng lại không quá lộ liễu để thu hút sự chú ý của những người khác trong phòng.

`Trời ơi… hắn đang… đang bóp vú mình ngay đây!` Trong tâm trí Bà Mai, sự đấu tranh nội tâm càng trở nên gay gắt. Một làn sóng cảm giác vừa xấu hổ, vừa ghê tởm, vừa kinh hoàng, nhưng lại bị hòa lẫn bởi một cảm giác khác, một sự tê dại, một khoái cảm lạ lùng đang len lỏi. `Sao… sao mình lại không thấy ghê tởm như vậy? Mình… mình lại thấy… thích ư? Không thể nào!`

Hoàng cảm nhận được nhịp thở của bà Mai đã trở nên dồn dập hơn. Bàn tay cậu di chuyển sang bầu ngực phải, áp lòng bàn tay vào, rồi lại bóp nắn, day nghiếng một cách thuần thục. Cậu cúi xuống, để cằm mình tựa lên vai bà, đầu cậu tựa vào tóc bà, tạo thành một khung cảnh âu yếm bình thường. Nhưng bàn tay cậu thì không ngừng hành động. Cậu luân phiên bóp nắn, xoa bóp cả hai bầu vú mẹ, cảm nhận sự mềm mại và ấm nóng.

Ông Hùng lật tờ báo, nghe tiếng con trai thì thầm gì đó với vợ. Ông chỉ liếc nhìn, thấy hai mẹ con đang ngồi sát nhau, thằng Hoàng còn đút cơm cho vợ mình. `Đúng là con trai… có khác.` Ông Hùng nghĩ, rồi lại lắc đầu nhẹ, như chấp nhận sự “làm nũng” quá đà của con trai, và tiếp tục đọc tin tức.

Bình luận

Để lại bình luận