Chương 10

Với một tâm hồn mới, đầy mưu mô và dục vọng, Hoàng tử Phúc Minh quyết tâm sẽ biến hoàng cung này thành sân chơi của riêng mình, nơi hắn sẽ chinh phục không chỉ vương quyền mà còn cả những “thục phụ” quyến rũ, biến họ thành những quân cờ phục tùng trong ván cờ sinh tử và ái tình.

Hắn sẽ chứng minh rằng, “Thiên mệnh” của dòng họ Vương, lời tiên tri về quyền lực, sẽ được thực hiện thông qua hắn, một cách tàn nhẫn và không thể đảo ngược.

Và mỗi người phụ nữ hắn chinh phục, mỗi ấn ký nô lệ màu đỏ trên rốn họ, sẽ là minh chứng cho quyền lực tối thượng của Hoàng đế mới.

Đây chỉ là sự khởi đầu.

——————–

Cơn sốt dai dẳng đã hoàn toàn rời bỏ cơ thể Nguyễn Phúc Minh, nhưng nó không đơn thuần cuốn đi lớp vỏ bọc ngây thơ, yếu ớt của một tiểu hoàng tử.

Thay vào đó, nó để lại một khoảng trống, được lấp đầy bằng một linh hồn mới, sắc lạnh và tràn đầy tham vọng.

Đôi mắt cậu, vốn trong veo như suối, giờ ánh lên một vẻ tinh ranh và sâu thẳm, như hai viên ngọc đen chứa đựng cả một đại dương mưu toan.

Ngọn lửa ham muốn thiêu đốt, bùng cháy mãnh liệt không thể kiểm soát, không chỉ là sự kích thích đơn thuần từ những gì đã trải nghiệm với nhũ mẫu Bích Hà, mà là một khao khát sâu xa hơn, một mệnh lệnh của bản năng nguyên thủy: chinh phục những ‘thục phụ’ – những người phụ nữ trưởng thành, kinh nghiệm, và biến họ thành một phần của vương triều mà cậu sắp tạo dựng.

Phúc Minh nhắm mắt lại, cảm nhận dòng chảy ký ức đan xen, giữa một cuộc đời thế kỷ 21 đầy rẫy thông tin và triết lý với một tuổi thơ hoàng gia cô độc, đầy lễ nghi.

Sự dung hợp này không chỉ ban cho hắn trí tuệ mà còn gột rửa mọi rào cản đạo đức.

“Tội lỗi ư?” Hắn tự nhủ, một nụ cười nhếch mép ẩn hiện trên đôi môi khô khốc.

“Làm gì có tội lỗi?

Chỉ có sự lựa chọn.

Lựa chọn thỏa mãn bản ngã, lựa chọn kiến tạo vương triều, lựa chọn nắm giữ tất cả.” Những lời biện giải đã dùng để thuyết phục Bích Hà giờ đây trở thành kim chỉ nam cho chính hắn.

“Chẳng phải sự sinh sôi nảy nở là bản chất của vạn vật sao?

Chẳng phải một vị quân vương cần phải có hậu duệ, cần phải có những người phụ nữ tài giỏi để phò tá mình sao?

Ta chỉ đang làm theo ‘Thiên mệnh’, đang thực hiện sứ mệnh mà tạo hóa đã ban cho linh hồn ta.”

Nỗi khao khát chiếm hữu những thân thể mềm mại, những làn da mượt mà và những tâm hồn từng trải của các thục phụ đã trỗi dậy mạnh mẽ đến mức không thể kiềm chế.

Hắn biết rõ cảm giác nhục dục mà Bích Hà đã khơi gợi, một thứ khoái cảm nguyên thủy, tột đỉnh mà hắn chưa từng biết đến.

Nhưng giờ đây, nó không chỉ là sự thỏa mãn bản năng, mà còn là một phần của chiến lược.

Mỗi thục phụ, mỗi thân thể quyến rũ, đều là một viên ngọc, một quân cờ quý giá trong ván cờ tranh quyền đoạt vị đầy khắc nghiệt này.

Hắn thèm khát được chiếm hữu họ, không chỉ thể xác mà cả tâm hồn, khiến họ mang trong mình dòng máu của hắn, trở thành những minh chứng sống cho quyền năng và sự chinh phục của mình.

Cảm giác quyền lực khi một người phụ nữ trưởng thành, kinh nghiệm, phải khuất phục trước một thiếu niên như hắn, chính là thứ men say kích thích hơn cả rượu mạnh.

Hắn muốn thấy sự hỗn loạn trong ánh mắt họ, sự đấu tranh nội tâm giữa lễ nghi và dục vọng, và cuối cùng là sự quy phục hoàn toàn, niềm vui sướng không thể chối từ.

Nhưng để thực hiện được mục tiêu to lớn này, Phúc Minh hiểu rằng hắn không thể dùng sức mạnh.

Hắn chỉ là một tiểu hoàng tử 11 tuổi, thân hình nhỏ bé, yếu ớt, hoàn toàn không có quyền lực trực tiếp hay khả năng vũ lực.

Hoàng cung Đại Trung là một mê cung quyền lực, nơi mỗi phi tần, mỗi nữ quan, mỗi thái giám đều là một mắt xích trong mạng lưới phức tạp của những âm mưu và toan tính.

Để sống sót và vươn lên, hắn cần phải có trí tuệ, sự xảo quyệt và khả năng điều khiển người khác một cách tinh vi nhất.

Một đứa trẻ như hắn, muốn chống lại cả một triều đình mục ruỗng và những thế lực quý tộc hùng mạnh, chỉ có thể dựa vào trí óc, vào những thông tin mật và vào những kẻ nguyện ý phục tùng mình.

Phúc Minh mở mắt, ánh nhìn sắc như dao cạo quét qua căn phòng quen thuộc trong Trữ Tú cung.

Cung điện này, vốn là nơi an yên của Thuần phi nương nương và cũng là nơi hắn lớn lên, giờ đây trong mắt hắn chỉ là một điểm khởi đầu.

Hắn cảm nhận rõ sự mục ruỗng từ bên trong của vương triều Đại Trung.

Bề ngoài lộng lẫy, nhưng bên trong đã thối nát tận xương tủy.

Triều đình là một bộ máy quan liêu khổng lồ, vận hành bởi luật pháp và lễ nghi hà khắc, nơi quyền lực Hoàng đế tập trung tuyệt đối.

Nhưng dưới bức màn vàng son là tham nhũng, bè phái, và suy đồi đạo đức.

Các gia tộc quý tộc, từ Vương gia công thần khai quốc đến thế lực mới nổi, đều tranh giành ân sủng.

Dân chúng khốn khó, thiên tai hoành hành, cướp bóc gia tăng, phản loạn âm ỉ.

Xã hội phân chia đẳng cấp, trói buộc bởi quy tắc cứng nhắc, tạo nên áp lực chực chờ bùng nổ.

Nguyễn Phúc Minh nhớ lại lời tiên tri truyền miệng về dòng họ Vương: “Thiên mệnh chưa rõ, nhưng quyền lực sẽ gắn liền với dòng họ Vương”.

Lời đồn ấy không chỉ là gánh nặng mà còn là một bản án, khiến các đời Hoàng đế đàn áp dòng họ Vương.

Nam nhân bị điều ra biên cương, nữ nhân cấm gả vào hoàng thất.

Bình luận

Để lại bình luận