Chương 10

Các đệ tử xung quanh hú hét ầm ĩ, ánh mắt chúng dán chặt vào đôi gò bồng đảo đang bị lăng nhục của Mị Nhi, và âm hộ nàng đang bị cây trượng xương chiếm giữ. Một tên đệ tử không chịu được, lắp bắp hỏi: “Giáo chủ… có cần chúng con… góp chút sức không ạ?”

Giáo chủ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đỏ ngầu lóe lên tia tàn độc. “Hừ! Các ngươi nghĩ lão phu là kẻ tầm thường sao? Thứ vật tế linh khí cao cấp này, phải do chính tay lão phu ‘thanh tẩy’ trước khi dâng lên Ma Thần!” Lão ta nói, nhưng rồi lại cười nhếch mép. “Nhưng… nếu các ngươi muốn xem ‘tiểu mỹ nhân’ này nhảy múa theo ý lão phu, lão phu cũng không ngại ban cho các ngươi đặc ân đó.”

Nói rồi, Giáo chủ nắm lấy đầu trượng, bắt đầu từ từ xoay tròn cây trượng xương bên trong âm hộ Mị Nhi.

“A… AAAA… Đau… đau quá… ưm… Giáo chủ… dừng lại… làm ơn!” Mị Nhi hét lên, tiếng hét xé toạc màng nhĩ, vang vọng khắp hang động. Cơ thể nàng co giật liên tục, xương sống cong vút lên khỏi nền đá lạnh lẽo. Nàng cảm thấy như hàng ngàn mũi dao đang cào xé khoang sinh thực, nhưng cùng lúc đó, một dòng điện tê dại, nóng bỏng, chưa từng có lại bùng nổ, lan tỏa khắp cơ thể. Nàng cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ. Chỉ còn lại cảm giác đau đớn và khoái cảm tột độ đang đan xen. Nước mắt không ngừng chảy ra, làm ướt đẫm mái tóc rối bời.

Mỗi vòng xoay của cây trượng xương đều mang theo một luồng tà khí mới, khiến cơ thể Mị Nhi ngày càng trở nên yếu ớt. Tuy nhiên, sự yếu ớt này lại làm tăng thêm sự mẫn cảm của nàng, biến nàng thành một con rối chỉ biết rên rỉ và co giật theo ý muốn của Giáo chủ. Cái nhìn trống rỗng và tia sáng đỏ ngầu trong mắt nàng giờ đây không còn là sự đối kháng, mà là một sự chấp nhận điên cuồng, một khao khát được chìm sâu hơn vào vực thẳm nhục nhã và khoái lạc này.

Giáo chủ càng lúc càng mạnh bạo, vừa xoay trượng vừa vặn vẹo đôi nhũ hoa của nàng. Tiếng rên rỉ của Mị Nhi ngày càng trở nên dâm đãng, không còn chút khí phách nào của một Nữ Đế. Nàng cắn chặt môi, nhưng cũng không thể ngăn cản tiếng “ưm… a… sướng… đau… ưm…” bật ra. Cây trượng xương cọ xát vào vách âm hộ, mang theo từng đợt khoái cảm khủng khiếp, như muốn xé toạc nàng ra. Nàng cảm thấy âm hộ mình co thắt không ngừng, không ngừng tiết ra dâm thủy, làm ướt đẫm cả cây trượng xương.

“Thấy không? Nó đang ‘nhảy múa’ theo ý lão phu đó.” Giáo chủ cười khẩy, giọng nói khàn khàn đầy chế giễu. “Một con tiện nhân dâm đãng, chỉ cần một cây trượng xương cũng đủ khiến nàng sướng điên rồi. Ma Thần sẽ rất hài lòng với vật tế này!” Lão ta nói, rồi bất ngờ rút cây trượng xương ra khỏi âm hộ nàng một cách dứt khoát.

“Á!” Mị Nhi hét lên một tiếng, toàn thân nàng mềm nhũn, ngã vật xuống nền đá. Một dòng dâm thủy nóng hổi trào ra từ âm hộ, hòa cùng chút máu tươi từ nơi bị xé rách, chảy xuống nền đá lạnh lẽo. Nàng nằm đó, thở dốc, cả người run rẩy không ngừng, đôi mắt đỏ ngầu giờ đây trống rỗng đến vô hồn. Cơ thể nàng như bị vắt kiệt, nhưng một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ lại len lỏi trong tâm trí nàng, như thể một cánh cửa đen tối đã được mở ra.

Giáo chủ nhìn nàng, rồi liếm mép một cái, ánh mắt dâm đãng không hề che giấu. “Tuyệt vời. Thật là tuyệt vời. Bây giờ, đến lượt các ngươi ‘góp chút sức’ rồi.” Lão ta ra lệnh, rồi quay lưng bước về phía ngai đá của mình, ánh mắt vẫn dán chặt vào thân thể trần trụi của Mị Nhi. “Nhưng nhớ kỹ, không được làm hỏng vật tế của lão phu. Chỉ được ‘chơi’ ở bên ngoài, đừng để nó bị ‘ô uế’ thêm. Ma Thần chỉ thích sự trong sạch đã được ‘thanh tẩy’.”

Âm thanh “rắc… rắc!” ghê rợn vừa dứt, Mị Nhi bừng tỉnh sau cơn choáng váng vì đau đớn. Nàng cảm nhận rõ ràng vật thể lạnh lẽo, thô ráp bằng xương đang nằm sâu trong âm hộ mình, như một khối u ngoại lai, chiếm trọn mọi ngóc ngách. Cái cảm giác bị xé rách vẫn còn âm ỉ, nhưng giờ đây, nó lại hòa quyện với một sự trống rỗng đến vô hạn, như thể linh hồn nàng đã bị hút cạn, chỉ còn lại một cái vỏ xác rỗng tuếch. Tia sáng đỏ ngầu trong mắt nàng không phải của sự tức giận hay phản kháng, mà là một sự buông xuôi đến tận cùng, một sự chấp nhận số phận, thậm chí là một dạng khoái cảm méo mó đang nhen nhóm từ trong vực sâu tuyệt vọng.

Giáo chủ khẽ vuốt chòm râu bạc phơ, ánh mắt đỏ ngầu lóe lên vẻ thỏa mãn tột độ. “Thấy chưa, tiểu tiện nhân? Quỷ Đầu Trượng của lão phu đã nhập vào cơ thể ngươi. Nó đang ‘thanh tẩy’ ngươi từng chút một. Cảm thấy thế nào? Có phải dục vọng của phàm trần đã bị hút cạn, chỉ còn lại sự trống rỗng và thuần túy hiến dâng cho Ma Thần không?” Lão ta nói, bàn tay gầy guộc lại vươn ra, đặt lên bụng dưới của Mị Nhi, xoa nhẹ nhàng, cảm nhận sự chèn ép từ cây trượng bên trong.

Bình luận

Để lại bình luận