Chương 10

: Hạt giống của sự đổi thay

Ngày cuối cùng ở Phú Quốc, cả lớp tập trung ra bãi biển chơi trò chơi tập thể trước khi lên xe về sân bay. Bảo vẫn tham gia, nhưng cậu không còn thu mình như trước. Huyền luôn ở gần cậu, cố tình va chạm, liếc mắt đưa tình, khiến vài đứa trong lớp bắt đầu xì xào. “Thằng Bảo với Huyền sao lạ thế nhỉ? Hôm qua tao thấy hai đứa nó đi riêng cả đêm,” một thằng trong đám ăn chơi thì thầm với bạn. Linh, nhỏ bạn thân của Huyền, chỉ cười khẩy: “Kệ tụi nó. Huyền thích thì Huyền chơi thôi.”

Trên xe buýt về sân bay, Huyền ngồi cạnh Bảo, tay cô đặt lên đùi cậu, vuốt ve đầy ẩn ý. “Mày ngon thế này, tao không để ai khác đụng vào đâu,” cô thì thầm, liếm môi nhìn cậu. Bảo liếc cô một cái, tay cậu bất ngờ nắm lấy tay cô, siết nhẹ: “Muốn thì cứ nói. Tao chiều.” Huyền cười lớn, không ngờ cậu lại thẳng thắn thế, nhưng trong lòng cô khoái chí – con mồi mà cô nhắm tới giờ đã bắt đầu đáp lại.

Về đến thành phố, chuyến đi Phú Quốc kết thúc, nhưng với Bảo, mọi thứ chỉ vừa bắt đầu. Những ngày sau đó, Huyền không để cậu yên. Cô nhắn tin, gọi điện, thậm chí lôi cậu ra sau sân trường trong giờ nghỉ để hôn hít, sờ soạng. Một lần, giữa giờ ra chơi, cô kéo cậu vào nhà vệ sinh nữ, khóa cửa lại, và đè cậu vào tường. “Tao nứng quá… Địt tao nhanh đi,” cô ra lệnh, cởi phăng quần lót xuống, để lộ cái lồn ướt át dưới váy đồng phục.

Bảo không do dự. Cậu nâng một chân cô lên, đâm mạnh con cặc vào lồn cô ngay tại chỗ. “A… Đã quá… Nhanh lên… Đừng để tụi nó nghe!” Huyền rên rỉ, tay bấu vào vai cậu, cái lồn siết chặt lấy cậu trong từng cú thúc gấp gáp. Bảo dập nhanh và mạnh, nước dâm chảy dài xuống sàn, tiếng bạch bạch vang lên giữa không gian chật hẹp. “Mày dâm vl… Địt mày ở đây sướng thật,” cậu thở gấp, bắn tinh vào cô ngay khi cô lên đỉnh, cả hai vội vã chỉnh trang trước khi chuông reo.

Những lần như thế ngày càng nhiều. Bảo bắt đầu quen với cảm giác được Huyền khao khát, được cô kéo vào những cuộc làm tình bất ngờ ở mọi nơi – từ cầu thang khuất trong trường, sau gốc cây trong sân, đến cả phòng thay đồ sau giờ bóng rổ. Cậu không còn ngại ngùng hay im lặng như trước. Mỗi lần địt Huyền, cậu lại bạo dạn hơn, thô bạo hơn, như thể cái vỏ ngoan hiền ngày nào đang dần rạn nứt.

Huyền cũng nhận ra sự thay đổi ấy. Một hôm, sau khi bị cậu đè ra ghế đá sau trường và địt đến rã rời, cô nằm trong lòng cậu, cười khẩy: “Mày giờ khác rồi đấy. Không còn là thằng câm ngày nào nữa.” Bảo vuốt tóc cô, đáp lạnh lùng: “Tại mày dạy tao.” Huyền cười lớn, ôm chặt cậu: “Tao thích thế. Từ giờ mày là của tao, nhưng tao cũng cho mày chơi thêm mấy con khác. Tao muốn xem mày địt tụi nó thế nào.”

Câu nói ấy như một hạt giống gieo vào đầu Bảo. Cậu bắt đầu nhìn đám con gái trong lớp bằng ánh mắt khác – không còn là sự né tránh, mà là sự tò mò, khao khát. Huyền đã mở ra cánh cửa dục vọng trong cậu, và giờ đây, cậu muốn bước xa hơn. Cuộc sống cấp 3 của Bảo không còn chỉ là học hành và bóng rổ – nó đã trở thành một hành trình của nhục dục, nơi cậu vừa học vừa địt, vừa khám phá bản thân qua từng cơ thể nóng bỏng.

Bình luận

Để lại bình luận