Chương 10

Lật mặt bàn dọn dẹp sạch sẽ, tùy ý rút mấy quyển sách trong góc nhìn một chút, lại kéo ngăn kéo ra, đầu ngón tay gảy đùa nghịch vật nhỏ bên trong, tựa hồ là không phát hiện ra thứ gì thú vị, bàn cũng lộn xộn.

Sách giáo khoa mới, hắn chế giễu một tiếng.

Vẫn là một sinh viên quốc tế học luật.

Tỉnh Mịch Hà và Niếp Nghiên cùng nhau trở về, hai người nói chuyện phiếm dừng lại trong nháy mắt cửa mở, Niếp Nghiên kinh hãi thất sắc, sợ tới mức tự giác rời đi:

“Quấy rầy rồi, hai người từ từ nói chuyện.”

Trạm Lâu vắt chân ngồi ở bên giường cô, nắm chiếc nhẫn trong tay xoay tròn, một bên bàn bị lục lộn xộn, ngay cả sổ sách kế toán trong ngăn kéo của cô cũng bị mở ra xem qua.

“Đóng cửa lại.” Anh ta ra lệnh.

Tỉnh Mịch Hà cúi đầu đi tới bên cạnh hắn, bị hắn kéo khẩu trang trên mặt xuống.

Da mặt sưng húp biến thành màu tím, qua một đêm vết thương càng thêm nghiêm trọng, cô rửa mặt đánh răng cũng không dám, theo bản năng che mặt, sợ lui về phía sau.

“Như thế nào, còn đang giận tôi?”

Trạm Lâu giữ chặt cổ tay cô, kéo đến trước mặt, giống như bọn họ thật sự là một đôi tình nhân thân mật: “Không phải đã giải thích với cô, vậy cái tát đó là cho bọn họ xem, bọn họ mới dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, cô không khen mà còn nháo giận với tôi sao? ”

Cô nào dám, cô không dám.

“Không tức giận…”

“Tiền cho cô không đủ?” Trạm Lâu nhíu mày, Tỉnh Mịch Hà lắc đầu.

“Cô muốn gì, muốn tiền hay lời xin lỗi của tôi.””

Tỉnh Mịch Hà không nói gì, ủy khuất bĩu môi, nhất nhất không nhìn thẳng vào hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giày trắng trên chân mình.

“Tôi đã nói rồi, không có mệnh lệnh của tôi, ai cho phép cô tháo nhẫn xuống.” Trạm Lâu cầm chiếc nhẫn kia đặt ở trước mắt cô.

“Tôi, tôi quên mất, buổi sáng đi vội quá, với lại tôi không quen đeo nhẫn.”

“Những thứ không quen thì cũng phải quen, lần này tôi tha thứ việc cô không trả lời tin nhắn của tôi, nhưng không có lần sau, tôi ghét nhất là bị phớt lờ, phàm là tin tức của tôi, cô phải trả lời trước tiên.”

Hắn giữ chặt cổ tay cô, đeo nhẫn lên ngón tay cái, khớp sọ ngón tay nhỏ gầy, đeo nhẫn thập phần khoa trương, cùng cô đặc biệt không hợp.

“Tôi biết rồi.” Tỉnh Mịch Hà biết nhìn sắc mặt người khác, cho dù tối hôm qua trở thành công cụ hắn lợi dụng, cô cũng không có lá gan ở trước mặt hắn tức giận.

“Có thể tức giận nhưng mọi việc đều phải có chừng mực.”

Trạm Lâu hút một điếu thuốc cắn vào miệng, bật lửa châm lên, chống tay phía sau, ánh mắt trong làn khói thuốc phiêu hư, nửa híp lại lười biếng, Tỉnh Mịch Hà bị hắn nhìn chằm chằm đến sợ hãi.

“Trưởng thành không ít, ngày mai, theo tôi đi một chỗ, ngồi là được, không cần cô làm gì.”

Lại ngồi, hôm qua cô ngồi liền bị tát một cái, những người đó sỉ nhục cô như vậy, cũng không cho cô nói lại.

Niếp Nghiên trở về, bắt cô một trận hỏi, cô ấy rất hứng thú với chuyện của Trạm Lâu, hỏi cô tiến triển đến đâu, hôn môi hay lên giường.

Tỉnh Mịch Hà thuận miệng qua loa, không muốn đem loại quan hệ mập mờ này công bố cho mọi người, cái gì nam nữ yêu đương, nói trắng ra vẫn là bao dưỡng.

“Niếp Nghiên, cậu có biết Trạm Lâu rốt cuộc làm cái gì không?”

Cô nghi ngờ: “Không phải trước đây tớ đã nói với cậu rồi sao? Anh ta đầu tư.”

Tỉnh Mịch Hà đối với công việc của hắn, cùng quan hệ của hai người bọn họ đều giống như là nhìn thấu nhưng không thể nói ra thành tên, hôm qua tại bữa tiệc, cô nghe được trong cuộc nói chuyện của bọn họ có súng, đạn dược, ma túy.

Tuy rằng những thứ này ở đây là hợp pháp, nhưng Tỉnh Mịch Hà cứng nhắc cho rằng chính là không sạch sẽ, nếu như Trạm Lâu dính líu đến những thứ này, vậy hắn không phải phú nhị đại trẻ tuổi lại có tiền, nhưng cô cũng không muốn làm bạn gái của một con nghiện, nhiễm thứ này, cả đời của cô liền bị hủy.

Bình luận

Để lại bình luận