Chương 10

“Nếu bà hỏi một lần nữa… tui sẽ không giấu nữa.” – anh đáp, giọng khàn như đêm mưa.

“Vậy thì…” – cô dừng lại vài giây – “Tui đang hỏi…”

Tuấn Khanh dừng bước.

Lần đầu tiên, cậu nhìn cô thật lâu – ánh mắt không còn lạnh lùng như mọi khi, mà sâu như vực thẳm. Có gì đó đang lặng lẽ rạn vỡ trong anh… trước khi thứ gì đó khác – thật hơn, chân thành hơn – trồi lên từ tận đáy lòng.

“Tên tôi,” – cậu nói khẽ, “là S.Flash.”

Ngô Thanh Nguyệt khẽ sững người.

“S… gì cơ?”

“Silver Flash,” – anh tiếp, không chớp mắt – “Là mật danh của tôi trong Dark Destiny – một tổ chức sát thủ ngầm hoạt động vì chính nghĩa.”

Một làn gió nhẹ lướt qua. Lá cây rung khẽ. Thanh Nguyệt đứng yên, không lùi lại – nhưng cũng không tiến tới. Chỉ có đôi mắt là hơi mở to, không phải vì sợ… mà vì sự thật đến quá đột ngột.

“Bà muốn biết, thì tôi sẽ nói. Nhưng phải hứa với tôi…” – Tuấn Khanh ngắt lời, giọng đanh lại – “Tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai. Kể cả cha mẹ, bạn thân, hay chính quyền. Không ai. Hãy giữ cho riêng bà và tôi.”

Ngô Thanh Nguyệt nhìn vào mắt cậu – ánh mắt mà cô từng nghĩ là bất cần, nhưng giờ đây lại thấy… đang tự dằn vặt đến mức muốn vỡ tan.

“Tôi hứa.” – cô khẽ nói.

Tuấn Khanh thở ra – không phải vì nhẹ nhõm, mà vì cuối cùng cũng chấp nhận để ai đó thấy gương mặt thật của mình sau lớp mặt nạ.

“Tôi là trẻ mồ côi. Không biết cha mẹ là ai. Không biết quê quán, cũng chẳng có gì để gọi là gia đình. Chỉ nhớ… lúc sáu tuổi, tôi bị lạc giữa chợ – đói, lạnh, và sắp chết vì sốt.”

“Rồi họ tìm thấy tôi – những người đầu tiên tôi thấy không phải là cảnh sát, không phải trại mồ côi… mà là thành viên của Dark Destiny. Họ mang tôi đi. Không phải để biến tôi thành vũ khí – mà để cho tôi một lựa chọn.”

“Họ nói, nếu tôi muốn sống… tôi phải mạnh. Nếu tôi muốn thay đổi cái thế giới thối nát này… tôi phải trở thành cơn ác mộng của những kẻ gieo ác mộng.”

Cô lặng thinh. Trái tim như thắt lại theo từng lời cậu nói.

“Từ đó, tôi được huấn luyện – không chỉ để chiến đấu, mà để sống sót với lý tưởng. Giết nếu buộc phải giết. Bảo vệ nếu còn người cần bảo vệ. Chúng tôi là sát thủ, đúng – nhưng không phải vì tiền. Chúng tôi là những kẻ đứng giữa bóng tối… để người khác có thể sống dưới ánh sáng.”

“Năm mười lăm tuổi, tôi hoàn thành bài thử thách cuối. Lúc đó, tôi chính thức mang mật danh S.Flash – tia chớp bạc, người hành động không để lại dấu vết. Không phải để lẩn trốn, mà để không bị phát hiện bởi những kẻ đang phá hủy công lý từ bên trong.”

Tuấn Khanh ngẩng lên – ánh mắt giờ đây không chỉ lạnh buốt, mà còn cháy lên tia quyết liệt.

“Tôi không giết người vô tội. Không nhận lệnh mù quáng. Tôi chỉ hành động khi sự im lặng đồng nghĩa với tiếp tay cho cái ác. Tôi là một phần của Dark Destiny – một tổ chức không tồn tại trên giấy tờ, nhưng có mặt ở những nơi luật pháp không thể với tới.”

Ngô Thanh Nguyệt im lặng. Cô không rơi nước mắt – chỉ có bàn tay siết chặt vạt áo đồng phục đến trắng bệch.

“Tại sao ông lại bảo vệ tôi? Đêm đó…” – cô hỏi, giọng run nhẹ.

Tuấn Khanh nhìn cô – lần này ánh mắt dịu lại.

“Bởi vì bà… là người duy nhất ngồi cạnh tôi ba năm trời, mà không bao giờ hỏi tại sao tôi lúc nào cũng im lặng.”

“Bởi vì… khi mọi thứ trong tôi hỗn loạn, bà vẫn mỉm cười, vẫn đưa tôi bút khi tôi quên. Vẫn nhắc tôi mặc áo khoác nếu trời trở lạnh. Bởi vì… giữa thế giới tôi đang sống, bà là thứ duy nhất nhắc tôi rằng… vẫn còn có điều đáng giữ lại.”

Anh cười nhẹ – một nụ cười buồn.

“Tôi bảo vệ bà – không phải vì mệnh lệnh. Mà vì bà khiến tôi tin rằng… tôi vẫn còn là người.”

Gió lại thổi. Một chiếc lá rơi ngang giữa hai người.

Ngô Thanh Nguyệt bước tới một bước. Rất khẽ. Cô không ôm cậu, không nói lời an ủi. Chỉ khẽ nói – bằng giọng thật bình tĩnh, như đã cân nhắc kỹ từng chữ:

Bình luận

Để lại bình luận