Chương 10

– Vâng. (Em N – Anh trả lời)

Vậy là… cơ hội của mình vẫn còn. Xuống cầu thang thằng Xuân đi trước, mình đi giữa, em đi sau cùng. Mình chỉ muốn đi chậm lại vài bậc để được đi gần em và hít lại cái mùi mà mình vẫn hằng ao ước… nhưng hôm nay không thấy mà chỉ thấy mùi thơm của xà bông.

Qua ngõ nhà em, em nói hai thằng mình đợi em một tẹo rồi em chạy vào nhà làm gì đó. Cường cứt bảo:

– Tiền anh cầm đây rồi N – Anh ơi.

– Không, đợi em một tẹo thôi.

Rồi ba đứa thong rong đi ra quán kem đầu làng. Đi đến đoạn đường hơi tối, lúc này thằng Cường đi trước, em đi giữa, còn mình đi sau cùng bỗng thấy em đi chậm sát lại với mình rồi rúi vào tay mình tờ giấy đã được cuộn tròn. Rồi em nói thầm: “Anh cất đi, em ngại không đưa cho anh Cường”.

Cảm giác lúc đó bây giờ mình không biết phải tả thế nào. Chỉ biết là vui lắm và sung sướng nữa, không thốt được lên lời.

Ăn kem xong đi về qua nhà mình mình rẽ vào nhà luôn rồi chạy lên gác đọc thư. Từng nét chữ đep mê hồn, nhưng quan trọng nhất là câu “Xuân ơi. Anh đi học rồi, em buồn và nhớ anh lắm. Em định không trả lời anh mà để đến khi em cũng thi xong đại học như anh(2 năm nữa) nhưng em không chờ được…”.

Cầm lá thư mình gấp lại cẩn thận, cho vào túi quần sau đó lấy một tờ giấy khác rồi viết rằng “Anh yêu em. N – Anh ạ” và chạy ra nhà thằng Cường.

– Mày đưa cho N – Anh hộ tao với.

– Luôn bây giờ à?

– Ừ. N – Anh trả lời tao rồi.

– Đâu đâu.

– Đây.

– Nó nhờ ai thế?

– Nãy đi ăn kem đến đoạn nhà ông G N – Anh rúi vào tay tao. Chắc ngại mày nên không đưa.

– Đâu, tao đọc được không.

– Đây.

Đọc thư xong thằng Cường nói mình:

– Mày ngồi đây chờ tao. Tao sang đưa cho N – Anh.

– Thôi, tao đi xuống cùng mày rồi tao về luôn. Muộn rồi về không có mẹ tao đợi cửa.

– Ừ. Mai đi nhé.

– Ừ.

Sáng hôm sau mình cũng nói với bố mẹ mình là lên trường xem điểm. Bố mình đưa cho 20.000 để trả tiền đò và đi đường uống nước. Hơn 7h thì thằng Cường đèo em ra gọi mình. Ra khỏi quãng đường làng em sang ngồi sau xe mình rồi ôm mình thật chặt.

‘Khi hiểu lòng nhau thời gian gần gũi đã qua đi mất rồi. Nào còn những phút hái hoa vờn trăng suốt đêm chung tiếng cười…

Tôi bước theo tiếng gọi những người trai, tha thiết với tương lai. Vui xa ánh sáng phố phường xa người em nhỏ nên đường tòng chinh…’

Thằng Cường đỗ cả 3 trường với số điểm cao chót vót, còn tôi thì chỉ đỗ 2 trường với số điểm chỉ hơn điểm yêu cầu một chút xíu. Nhưng như thế cũng chẳng làm tôi bớt vui đi chút nào. Tôi vui lắm, em cũng vậy nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đen lay láy của em là một nỗi buồn khôn tả. Lá thư nào em cũng tâm sự với tôi rằng chỉ sợ sau này em không đỗ được đại học rồi chuyện của em và tôi sẽ lại đứt gánh giữa đường. Tôi đọc xong cũng buồn lắm nhưng vẫn cố động viên em cố gắng và hứa với em rằng sau này dù cho có thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ phản bội em để yêu người khác.

Em bắt đầu vào năm học mới thì cũng là lúc tôi chuẩn bị làm thủ tục nhập trường. Tôi và em vẫn thư qua thư lại và tình cảm của hai đứa ngày một gắn bó hơn. Bắt đầu nghĩ đến tương lai và mơ ước. Nhưng mặc dù thế, tôi và em vẫn chỉ dừng lại ở những cái nắm tay vội vã trên trần nhà thằng Cường. Không hôn, không luôn cả những thứ khác.

Bình luận

Để lại bình luận