Chương 10

: Thu hoạch Hồn Hoàn
Ban đầu, hắn dự định trực tiếp dọn dẹp những Hồn Thú xung quanh, để Hồn Hoàn của hắn sẽ trực tiếp được cải thiện, nhưng Tiểu Vũ cũng là một Hồn Thú, vì vậy hắn không muốn giả vờ làm kẻ trà xanh dẻo miệng trước mặt nàng nhưng sau lưng lại đuổi cùng giết tận.
Sau năm năm rưỡi khổ luyện, hắn có thể coi như đạt tới cấp Hồn Tôn trước khi tốt nghiệp. Năng lực của Hồn Hoàn thứ hai và thứ ba lần lượt là thôi miên và thả lỏng tinh thần, lập tức sẽ khiến tinh thần người ta hỗn loạn, giống như trạng thái điên cuồng và sẽ tấn công mọi thứ xung quanh.
Nếu tinh thần lực của người bị đánh vượt quá một phần ba của Viên Y Mẫn thì người đó sẽ phải gánh chịu đòn tấn công tinh thần do tinh thần lực của chính mình tự đốt cháy trong nháy mắt. Tùy theo trình độ tinh thần lực mà thời gian chóng mặt sẽ khác nhau, tinh thần lực giảm sút rất nhiều, đối phương chịu tổn thương cực lớn, càng về sau sẽ làm cho tinh thần phòng ngự của đối phương yếu đi, trạng thái tinh thần sẽ chịu tác động gấp đôi của môi trường. Nó cũng có thể tăng cường khả năng khôi phục tinh thần của cơ thể Viên Y Mẫn và nó cũng có thể được sử dụng cho đồng đội của Viên Y Mẫn để thả lỏng tinh thần và tăng tốc độ khôi phục tinh thần.
Việc bổ sung hai Hồn Kỹ này sẽ cho phép hắn thôi miên người khác dễ dàng hơn. Và ở đây, có một người để thử nghiệm phù hợp.
“Cúc Đấu La đại nhân, Hồn Kỹ của ta có thể xóa bỏ tinh thần mệt mỏi của ngươi, ngươi có muốn thử một chút không?” Hắn lộ ra một nụ cười vô hại, lộ ra vẻ quan tâm sức khỏe người khác.
“Ha ha, không dám quấy rầy ngươi. Hồn Kỹ ngàn năm của ngươi cũng có chút ít hữu dụng đối với ta nhưng ngươi mau trở về đi. Thật sự là ở lâu nơi này không thoải mái chút nào. Chúng ta nên quay về. Nhanh lên.”
Đáng tiếc! Mặc dù hắn có thể cưỡng chế thôi miên hắn nhưng làm vậy chẳng khác gì tự tìm đường chết. Bỉ Bỉ Đông bị hắn thôi miên cũng coi như là may mắn, còn Tiểu Vũ có điểm yếu chính là Hồn Thú biến thân thành người, chỉ có cấp độ Hồn Sư cho nên thôi miên sẽ không có rủi ro. Nhưng mà Cúc Đấu La này thì thôi bỏ qua, lần sau có cơ hội hắn sẽ làm.
Tuy nhiên, có người mạnh mẽ hộ tống phía sau thì hắn cảm thấy thoải mái, việc thu hoạch Hồn Hoàn ngàn năm có thể hoàn thành trước khi trời tối. Hắn có thể quay lại vào tối nay và ngủ qua đêm với Tiểu Vũ. Mặc dù Tiểu Vũ đã mua một chiếc giường riêng từ lâu, nhưng theo yêu cầu “mạnh mẽ nhất” của hắn, nàng ấy đã ngủ với hắn suốt thời gian qua.
Sau khi trở về, Tiểu Vũ hỏi hắn muốn ăn gì. Dù sao lý do hắn xin nghỉ phép là để cùng thầy thuốc đi khám bệnh ở ngôi làng nhỏ bên cạnh. Đối với lão sư, hắn chỉ cần thôi miên một chút là hắn sẽ lập tức tin tưởng.
“Ta da! Ngươi nhìn xem đây là cái gì!” Hắn lấy ra hai thứ được bọc trong giấy.
“Oa, đây là bánh hoa quế thơm! Cảm ơn Mẫn Mẫn!” Tiểu Vũ nhảy tới, mở gói giấy ra, kinh ngạc nói. Vì uy quyền của lão đại Tiểu Vũ ở Học viện, ngoài mặt nàng ta gọi hắn và Đường Tam bằng biệt danh, còn trong bóng tối bí mật gọi nhau là ca ca tỷ tỷ, huynh đệ.
“Có một cái khác cho Tiểu Tam.”
Tiểu Vũ khẽ cắn môi, đưa một bánh cho Đường Tam với vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Cám ơn tỷ. Ta không cần, ta không thích những đồ ngọt này.” Đường Tam lắc đầu, đem bánh quế thơm ngào ngạt mà Tiểu Vũ đưa tới đẩy lại vào người nàng: “Tỷ tỷ, hành trình của ngươi vẫn thuận lợi chứ?”
Trong kỳ nghỉ dài ngày, hắn và Tiểu Vũ cùng Đường Tam về nhà, từ đó hắn trở thành tỷ tỷ của bọn họ, Tiểu Vũ và Đường Tam cũng trở thành huynh muội.
“Ừm, bệnh nhân chỉ là làm việc quá sức mà sinh bệnh thôi, cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng.”
Hắn và Đường Tam tùy ý nói chuyện phiếm, sau đó lại bận bịu với đủ thứ chuyện. Về phần Tiểu Vũ, bọn hắn để nàng ấy một mình, đợi đến ngày mai rồi tính sau. Hơn nữa hắn đặc biệt chọn thứ năm, gần với cuối tuần, để lấy được Hồn Hoàn thì quay về vừa kịp cuối tuần, như vậy có thể dụ dỗ Tiểu Vũ ra bên ngoài. Nhưng mà lần này may mắn, hắn cũng không cần tìm kiếm Hồn Thú, nên chỉ đi buổi sáng thì buổi tối đã trở về. Mặc dù nơi ra tay với nàng ấy ở công cộng như thế này cũng được, nhưng hắn vẫn muốn đến một nơi riêng tư hơn một chút. Dù sao hắn cũng đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm một thời gian nữa cũng không sao.
Hắn chuẩn bị đi ngủ sau khi luyện công thì Tiểu Vũ duỗi chân về phía hắn, hướng lòng bàn chân trắng nõn mềm mại về phía hắn.
“Không được, ngươi còn chưa tắm! Không thể đi ngủ.”
Hắn sững người tại chỗ vì xấu hổ, nhưng trong giây tiếp theo, hắn đã nắm lấy mắt cá chân xinh đẹp của Tiểu Vũ và kéo nó về phía hắn.
“Này, đi tắm với ta đi.”
“Ahhh… Ta không muốn!” Tiểu Vũ đá chân, cố gắng thoát khỏi bàn tay của hắn nhưng cuối cùng hắn vẫn kéo nàng lại và ôm nàng ấy.
“Thắng rồi.” Hắn cười ôm Tiểu Vũ vào lòng.
“Ưmm…” Tiểu Vũ bĩu môi, cảm thấy không hài lòng.
“Được, được rồi, ta đi ngay đây!”
Hắn nói xong thì nàng tiếp tục nhét chiếc bánh hoa quế thơm ngào ngạt vào miệng, xem ra nàng còn phải thưởng thức món ngon của hắn rồi mới ngủ.

________________

Bình luận

Để lại bình luận