Chương 10

: Thằng Cường giở trò mờ ám
Tui đứng sau góc hành lang, tim đập thình thịch, nghe lén thằng Trương Quốc Cường nói chuyện điện thoại. Giọng nó đầy vẻ đểu giả, cười hắc hắc: “Hắc hắc, lần này tao nhờ mày chuyện nhỏ… Tao để ý một bà chị ngon lành lắm, đúng kiểu mỹ nhân… Ừ, tới lúc đó nhờ mày lo giùm tao nha, Triệu ca! Hắc hắc, yên tâm, tao biết cách xử lý!” Tui nghe mà lạnh sống lưng, trong đầu lởn vởn một ý nghĩ đáng sợ: “Bà chị ngon lành” mà nó nói, không lẽ là mẹ tui – cô Liễu Thanh Hương? Thằng này, từ lúc mò tới nhà tui, đã giả bộ ngoan ngoãn, lấy lòng mẹ tui, còn lén ăn đậu hũ, giờ lại tính giở trò gì nữa đây? Tui muốn lao ra hỏi cho ra lẽ, nhưng chân tui như bị đúc chì, chỉ biết đứng đó, lòng nóng như lửa đốt.
Thứ Bảy, tui đang ngồi trong phòng, cắm mặt vào máy tính chơi game, bụng sôi ùng ục. Nhìn đồng hồ, đã mười một giờ trưa. Tui ngẫm: “Mẹ đi chợ sáng sao giờ chưa về? Bình thường mẹ nhanh lắm mà!” Đang lo lắng, tui nghe tiếng cửa mở. Tui vội chạy ra, nghĩ mẹ về rồi, nhưng cảnh trước mắt làm tui đứng hình. Mẹ tui bước vào, không đi một mình, mà dìu thằng Cường. Nó trông thảm hại, mặt mày tái nhợt, quần áo rách vài chỗ, bám đầy bụi bẩn, chân bước tập tễnh như vừa bị ai đánh. Nhưng điều làm tui tức muốn nổ mắt là cánh tay nó vòng qua cổ mẹ, khoác lên vai mẹ, bàn tay to bè của nó lơ lửng ngay mép cặp vú bự 38E của mẹ, còn khẽ vuốt ve như cố ý. Mẹ thì tóc tai rối bù, mồ hôi lấm tấm trên trán, thở hổn hển, quần áo lộn xộn. Cái áo sơ mi tím mẹ mặc bị tuột một dây vai, lộ ra quai áo lót hồng phấn, còn cái váy trắng ngắn dính đầy bùn đất. Đôi vớ cao màu đen ôm sát cặp đùi thon dài thì rách toạc mấy chỗ, từ bàn chân lên tới đùi, để lộ làn da trắng ngần, mịn màng, làm tui vừa ngượng vừa lo.
Tui nhìn mà đầu óc quay mòng mòng, nghĩ thầm: “Mẹ ơi, mẹ với thằng Cường đi đâu mà ra nông nỗi này? Chẳng lẽ nó lôi mẹ đi đâu làm trò bậy bạ, rồi bị người ta bắt gặp, đánh cho một trận?” Ý nghĩ đó làm tui giật mình, nhưng nhìn mẹ tui, tuy mệt mỏi nhưng thần sắc vẫn ổn, tui mới bớt hoang mang. Mẹ thấy tui, vội nói, giọng hơi run: “Minh, Cường bị mấy đứa côn đồ chặn đánh ngoài chợ, may mà mẹ thấy, kéo nó chạy thoát. Con lấy nước cho Cường uống đi, tội nghiệp nó quá!”
Tui nghe mà muốn lộn ruột. Tội nghiệp cái gì? Thằng này chắc lại giở trò gì, rồi kéo mẹ tui vào lằn ranh. Nhưng nhìn mẹ lo lắng, tui đành gật đầu, chạy đi lấy nước, lòng vẫn cay cú. Thằng Cường ngồi xuống sofa, thở hổn hển, nhưng tui để ý thấy mắt nó lén lút liếc mẹ, ánh mắt đầy vẻ dâm dê. Tui nghĩ thầm: “Mày đừng hòng giở trò với mẹ tao! Chỉ cần ba tao về, mày sẽ biết tay!” Nhưng trong lòng tui vẫn bất an, vì thằng Cường ngày càng lấn tới, mà mẹ tui thì chẳng chút phòng bị, cứ thương nó vì cái hoàn cảnh “đáng thương” mà nó bịa ra.

Bình luận

Để lại bình luận