Chương 10

: Mẹ tôi bị huấn luyện như chó cái
Tôi thử suy nghĩ xem Mạnh Cường đã huấn luyện mẹ tôi như một con chó cái như thế nào, và đột nhiên tôi không thể kiểm soát được con cặc của mình và nó đã ngóc đầu dậy. Nó khiến tôi vô cùng xấu hổ nhưng cũng không thể kìm chế được những cảm xúc đang nảy mầm trong lòng tôi lúc này.
Cuối cùng, tôi chọn cách ra sân thể dục để quên đi những suy nghĩ này của bản thân. Bây giờ kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đã đến rất gần, nhà trường muốn tạo điều kiện cho những học sinh không đạt điểm thể chất có cơ hội rèn luyện thể chất, nên đã mở cửa sân thể dục cùng với việc cho phép học sinh dùng các công cụ thể dục đến khi rất muộn, nên học sinh muốn ở lại bao lâu cũng được.
Thông thường sẽ có giáo viên giám sát học sinh không để học sinh lười biếng, và đến cuối sẽ thu dọn các dụng cụ thể thao.
Theo lý mà nói các giáo viên giám sát đều là giáo viên thể dục, nhưng rõ ràng là như thế là không công bằng khi chỉ để các giáo viên thể dục với số lượng vô cùng ít ỏi phải làm việc đến tối muộn, nên thỉnh thoảng vẫn có một vài giáo viên của các môn khác, hoặc giáo viên chủ nhiệm có thời gian sẽ đến để luân phiên.
Tôi được thừa hưởng lợi thế là đôi chân dài của mẹ, chạy và nhảy xa tôi cũng đứng đầu lớp, nhưng hai tay của tôi lại vô cùng yếu chỉ như mấy bạn học nữ, hoàn toàn chưa đạt đến được tiêu chuẩn. Vì vậy, tôi sẽ ở đây tập ném bóng cho đến tối muộn.
Khi tôi đến, giáo viên giám sát vẫn chưa tới nên tôi chỉ tập trung ném bóng. Tập thể dục thực sự là một cách tốt để trút bầu tâm sự, không những có thể tạm thời quên đi những ký ức khó chịu đó, đồng thời nó cũng cho phép tôi đạt được thành tích tốt chưa từng có khi ném bóng.
Ngay khi tôi bắt đầu hơi tự mãn về sự tiến bộ của mình, trong tầm nhìn của tôi, tôi thấy Mạnh Cường và mẹ tôi đang từ từ bước vào sân thể dục.
Thình lình một tia điện lóe lên trong đầu tôi, trong lòng tôi chợt thấy có điều gì không ổn. Tôi nhớ rằng mẹ tôi dường như đã đồng ý với Mạnh Cường để hắn muốn làm gì thì làm sau giờ học. Mạnh Cường chắc chắn cũng không bỏ qua cho mẹ tôi. Chẳng lẽ hôm nay mẹ tôi chính là giáo viên phụ trách, là để Mạnh Cường muốn làm gì thì làm với bà ấy?
Chắc chắn rồi, mẹ tôi khoác túi, đi về phía sân chơi với dáng đi cứng nhắc, bây giờ đã khá muộn, sau khi bà ấy yêu cầu tất cả học sinh về nhà ngay lập tức, bà cũng không quên nhờ Mạnh Cường đi cùng dọn dẹp dụng cụ thể thao trên mặt đất.
Điều này cũng giống với điều bà ấy đã làm sau tiết học đầu tiên, mục đích của việc đó quá rõ ràng.
Tôi nhìn trời, vẫn còn khá sớm, bà ấy có quá nôn nóng để thưởng thức con cặc của Mạnh Cường không? Sau một ngày bị hai người họ “hành hạ”, tôi sẽ không kinh ngạc trước cảnh tượng lúc này mà chỉ lặng lẽ xách cặp rời khỏi sân thể dục.
Bạn có nghĩ rằng tôi cứ thế mà về nhà không? Sai rồi, sân thể dục ở phía sau giảng đường, tôi đi vào cửa phía tây của giảng đường, rồi đi vòng quanh một lần nữa rồi cẩn thận ngồi xổm ẩn mình sau nhà vệ sinh của sân thể dục.
Thị lực của tôi cực tốt, và tôi có thể nhìn rõ mẹ tôi và Mạnh Cường, cũng như mọi hành vi của họ.
Quả nhiên, sau khi những học sinh đó lần lượt rời đi, Mạnh Cường đã sốt ruột đặt tay lên mông mẹ tôi. Hắn luồn chọc ngón tay qua chiếc váy ngắn cũn cỡn của bà, mẹ tôi không kìm được mà giật nảy mình, khiến hai học sinh tò mò nhìn vào. May mắn thay, mẹ tôi rất giỏi trong việc che đậy, vì vậy những học sinh không phát hiện ra điều gì khác lạ nên cũng không quan tâm.
Cho đến khi mọi người rời khỏi sân chơi thì Mạnh Cường mới bỏ tay xuống. Lấy thanh nhựa trắng dài hơn một mét rồi cùng mẹ tôi đến nhà kho đựng dụng cụ thể thao.
Dọn dẹp sân chơi là chỉ cầm một cái gậy nhựa màu trắng? Tôi hơi khó chịu với hành vi của họ, che giấu mà cũng không biết đường che giấu sao, có phải vì tôi sợ người khác sẽ phát hiện ra hành vi của họ không? Hơn nữa, dưới đất có nhiều thứ như vậy, tại sao chỉ lấy một thanh nhựa trắng? Chẳng lẽ hắn định nhét cái thứ đó vào người mẹ tôi sao?
Tôi lo lắng nhìn thanh nhựa dài cả mét. Mẹ tôi chắc chắn sẽ bị thương!
Mạnh Cường bước đi rất nhanh, hoàn toàn phớt lờ mẹ tôi. Tư thế đi của mẹ tôi vô cùng khó khăn, để bắt kịp tốc độ của Mạnh Cường, người có đôi chân dài hơn bà. Bà phải chạy nước kiệu và mỗi bước bà chạy bà phải vặn eo thật mạnh vì như thế mà mông của bà sẽ bị hếch lên cao. Do khoảng cách về chiều cao, nhìn bà chạy lon ton theo Mạnh Cường trông cứ như là con chó nhỏ vẫy đuôi chạy nhanh theo chủ. Không cần phải nói, những cây bút đó vẫn còn trong cơ thể bà ấy. Và trong khi bà ấy phải chịu đựng cơn đau do dị vật trong âm đạo gây ra, bà ấy vẫn tuân theo mệnh lệnh của Mạnh Cường mà không phàn nàn!

________________

Bình luận

Để lại bình luận