Chương 10

: Gia cảnh của Huy Vũ
Tôi gật đầu, tôi rất thích thái độ dễ gần của bác Tuấn. Tôi từng thấy một số người được chủ nhà thuê có thái độ không tốt.
Đứa trẻ mười lăm tuổi đứng sau bác Tuấn, tò mò nhìn tôi với đôi mắt to tròn.
“Tôi là quản gia nơi này, cô cứ gọi tôi là bác Tuấn…”
Sau đó, bác Tuấn chỉ vào đứa trẻ và nói: “Cậu ấy tên là Huy Vũ… là con trai của ông chủ. Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, bố cậu ấy đã đi Mỹ, chỉ có tôi và Huy Vũ ở nhà, mà tôi lại có một số việc phải xử lý, không thể thường xuyên ở nhà, cho nên hai tháng này, cô chủ yếu chịu trách nhiệm chăm sóc cậu ấy, về phần phải làm những gì, trong thỏa thuận đã ghi rõ ràng rồi. Cô có câu hỏi nào không?”
“Tôi sẽ làm hết sức…”
Tôi đáp lại.
Bác Tuấn cười nói: “Tốt lắm, hiện tại tôi có việc phải đi ra ngoài, cô làm việc của mình đi…”
Nói xong, ông ấy liền đi ra ngoài.
Lúc này tôi nhìn về phía Huy Vũ, Huy Vũ cũng nhìn về phía tôi: “Cháu tên là Huy Vũ?”
“Vâng.”
“Cháu bao nhiêu tuổi?”
“Mười lăm.”
“Cô tên là Phương Mai, cháu có thể gọi cô là cô Mai…”
“Vâng.”
“Cháu học ở đâu?”
“Trường cấp hai Trần Phú…”
“Trường trọng điểm à, con trai của cô Mai cũng học ở đó…”
“Ồ.”
Trong lúc nói chuyện, tôi đã có hiểu biết sơ bộ về đứa trẻ này, tôi phát hiện ra Huy Vũ tương đối hướng nội với người lạ, trẻ con có hai loại hướng nội, một loại là hướng nội bẩm sinh, không chịu giao lưu với ai, loại còn lại thì chỉ hướng nội với người lại, không kiêng dè người quen, không biết Huy Vũ thuộc loại nào.
“Huy Vũ, cháu có đói bụng không? Cô Mai nấu cơm cho cháu nhé…”
Không biết đã tới buổi trưa từ lúc nào, tôi quyết định dùng đồ ăn ngon để tạo quan hệ tốt với Huy Vũ, dù sao tôi cũng khá tự tin vào tài nấu nướng của mình.
Để kiểm soát một người đàn ông, trước tiên bạn phải kiểm soát trái tim của người đàn ông, để kiểm soát trái tim của người đàn ông, trước tiên bạn phải kiểm soát dạ dày của người đàn ông, mẹo này cũng có thể áp dụng cho trẻ em.
Huy Vũ ăn rất vui vẻ, dần dần tôi giao tiếp với cậu ấy nhiều hơn.
Sau khi Huy Vũ ăn xong, tôi còn phải làm công việc của mình – dọn dẹp. Trong lúc tôi đang làm việc, Huy Vũ vừa nhìn tôi làm vừa nói chuyện với tôi.
Nói thật, tôi rất thích Huy Vũ, tuy thằng bé nói nó học không tốt, nhưng tôi có thể nhìn ra thằng bé được dạy dỗ rất tốt, những đứa trẻ được xuất thân trong gia đình như thằng bé thường có cái tôi rất cao, lại còn không hiểu chuyện, kiêu ngạo, không tôn trọng người khác, không được dạy dỗ căn bản, tôi từng tiếp xúc với những đứa trẻ trong gia đình như vậy, gia cảnh của Huy Vũ tốt hơn nhiều so với những đứa trẻ tôi từng tiếp xúc, nhưng thằng bé không tạo cho tôi cảm giác lộng quyền ngang ngược, thay vào đó là thân thiết như thằng nhóc hàng xóm.
Huy Vũ ngày càng thân thiết với tôi, khi tôi làm việc, Huy Vũ sẽ ngoan ngoãn đợi tôi trong phòng, không cản trở công việc của tôi, chỉ cần tôi làm xong việc, tôi sẽ cùng cậu ấy chơi game, tán gẫu với cậu ấy, Huy Vũ rất đẹp trai, thông minh, lại nói chuyện ngọt ngào.
Do áp lực trong cuộc sống tương đối cao nên tôi hiếm khi có thời gian vui vẻ, nhưng Huy Vũ lại thích làm tôi vui, khi ở bên thằng bé, mọi ưu phiền của tôi đều được gác lại, vì vậy tôi rất quý thằng bé, tôi cũng thường xuyên xoa đầu, nhéo mặt thằng bé, thỉnh thoảng lại rượt đuổi đánh nhau như hai mẹ con.
Một ngày nọ, tôi đến nhà Huy Vũ như thường lệ, xắn tay áo bắt đầu làm việc, nhà Huy Vũ rất lớn, đương nhiên không phải tất cả đều phải quét dọn, tôi chỉ cần quét dọn sửa sang một vài phòng là được. Tôi lau mồ hôi và đẩy cửa phòng làm việc của bố Huy Vũ ra, tôi nghe nói bên trong có một số đồ cổ có giá trị, mặc dù tôi không hiểu về đồ cổ, nhưng tôi cũng biết rằng chúng rất có giá trị. Bác Tuấn cố tình dặn tôi không được chạm vào bất cứ thứ gì, chỉ cần lau sàn nhà, tôi ấn mạnh cây lau nhà và cẩn thận lau từng tầng trong phòng làm việc. Tôi vừa lùi lại vừa lau sàn nhà.
Trước cửa có một cái kệ gỗ, bên trên có đặt một chiếc bình hoa, lúc vào cửa tôi đã chú ý đến, nhưng lúc ra khỏi cửa lại quên mất, vừa làm xong việc thì đột nhiên mông tôi như chạm phải một thứ gì đó.
Sau đó, “choang” một tiếng, một chiếc bình rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, tôi quay đầu lại và sửng sốt, ý thức đầu tiên của tôi chính là mình đã gây họa lớn, lúc này tôi lập tức ngồi xổm xuống đất và vô thức lượm nhặt vài mảnh, cố gắng một cách tuyệt vọng, như thể đang cố gắng ghép chúng lại với nhau, tôi biết hành vi này thật trẻ con và lố bịch, làm sao tôi có thể ghép chúng lại với nhau được. Nhưng tôi cứ cố gắng một cách vô nghĩa như vậy, vừa ghép vừa khóc, tâm trí thì trống rỗng.

________________

Bình luận

Để lại bình luận