Chương 10

: Bị học sinh uy hiếp
Đôi bàn chân ngọc mảnh khảnh được bọc trong đôi tất pha lê đã làm tăng thêm sự hứng thú của những kẻ thủ ác, đôi bàn chân trắng nõn non mềm bị hai người siết chặt, cố gắng giãy giụa mấy lần nhưng đều không thành công.
“Đừng… đừng làm thế… không…” Mẹ ấp úng phản đối, nhưng rõ ràng là bà ấy thiếu tự tin, biểu cảm trên mặt càng lúc càng bối rối, Đức Dũng thờ ơ cười nói với mẹ: “Cô Huyền à, hình như hôm nay cô có chuyện gì muốn nói với em và Huy Mạnh?” Mẹ tôi nghe đến đây thì sửng sốt, ấp úng nói: “… Chuyện đó… chuyện đó… thật ra là… hôm đó cô…” Vẻ mặt mẹ rõ ràng là đang che giấu điều gì đó?
Huy Mạnh nói: “Cô Huyền à, chẳng phải cô dạy bọn em phải thành thật và giữ chữ tín sao? Nhất định phải giữ lời hứa chứ. Rõ ràng cô nói có gì đó muốn giải thích với bọn em mà?”
“Cái đó… cái đó… cô…” Mẹ tôi ấp úng không nói ra lời, dần dần sự xấu hổ xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của mẹ. Đức Dũng lại cho tôi một liều thuốc mạnh: “Cô Huyền, cô muốn dụ dỗ em và Huy Mạnh à?” Cái gì, mẹ tôi muốn dụ dỗ bọn họ? Mày tưởng bọn mày là cái thá gì? Chắc chắn đây là một mánh khoé do bọn khốn này bày ra, tôi lập tức đoán ra chân tướng sự việc. Nhưng rõ ràng mẹ tôi không thể nào biết được đây là cái bẫy hiểm độc do hai người bọn họ giăng ra, bà ấy cứ thế mà ngu xuẩn bước vào.
“Cái đó… cô… cô… không… cố ý…” Mẹ hoảng sợ muốn rút bàn chân nhỏ đang bị hai người giữ lại, nhưng lại không nói được một câu trọn vẹn. Đức Dũng và Huy Mạnh nhìn nhau mỉm cười, Đức Dũng chậm rãi nói: “Cô à, Huy Mạnh và em… Huy Mạnh và em rất kính trọng cô. Nhưng cô lại làm chuyện này…”
Mẹ nghe đến đây mắt không khỏi ươn ướt, nghĩ đến hậu quả hai người tiết lộ bí mật, thân thể mỏng manh của mẹ lạnh toát, ngay cả bàn chân nhỏ bé của mẹ trong tay hai người cũng quên giãy giụa: “Cô… cô…” Có lẽ là cảm thấy lửa gần cháy hết, Đức Dũng cười nói: “Vâng! Mặc dù cô đã làm chuyện rất thất đức, nhưng bọn em sẽ không tố cáo cô…” Như thể đang trong tình cảnh tuyệt vọng, mẹ tôi nắm chặt lấy “cọng rơm” này: “Thật… thật sao…?” Huy Mạnh cười he he nói: “Đương nhiên là thật, nhưng bọn em vẫn phải trừng phạt cô!!”
“Trừng… trừng phạt thế nào…” Người mẹ đã vứt bỏ sự đoan trang và thận trọng từ lâu… Hai tên phản diện nhìn nhau nói: “Bọn em muốn tối nay cô giúp bọn em giải quyết phiền não của tuổi thiếu niên, ha ha. Đương nhiên bọn em sẽ không làm gì cô cả.”
“Chuyện này… chuyện này…” Hình như mẹ tôi đã hiểu ra điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ, đầu óc choáng váng, hai chân mang tất lụa bị kẹp trong tay hai thiếu niên thận trọng co rụt lại.
“Bọn em chỉ định nhờ cô giúp giải quyết phiền não của bọn em thôi, bọn em không làm gì cô cả… không phải chuyện gì quá đáng mà đúng không? Dù sao cô cũng dụ dỗ học sinh của mình, so ra thì chuyện đó còn kém đạo đức hơn…”
“Nhưng… nhưng cô…” Mẹ muốn phản bác, nhưng cũng không biết việc nào gây sát thương cao hơn, còn hai người họ cũng không định cho mẹ cơ hội phản bác, Đức Dũng đột nhiên kéo đôi bàn chân ngọc hoàn hảo của mẹ tôi lên.
“Ahhhhhhhhhh!!!! Đừng mà.” Mẹ tôi hốt hoảng chặn chiếc váy dài của mình lại, ngăn không cho cảnh vật dưới váy lộ ra trước mặt học sinh của mình. Đức Dũng không chút do dự đem mặt dán vào bên dưới, tham lam ngửi hương thơm từ bàn chân ngọc: “Thơm quá!!! Quả nhiên bàn chân mang tất lụa của cô là cực phẩm!!” Huy Mạnh ở một bên không cam lòng lôi bàn chân lụa của mẹ tôi ra và đặt lên vài nụ hôn nồng nhiệt, nó nuốt ngón chân ngọc của bà ấy vào như một con tằm.
“Ahhhhhhhhhh!!!” Mẹ tôi hoảng sợ đẩy hai tên ác ma ra, nhưng thân thể mềm mại nhút nhát hiển nhiên không phải là đối thủ của bọn họ. “Mặc dù bọn em thích cô Huyền nhưng không ngờ cô lại chụp lén bọn em, ha ha.” Đức Dũng thản nhiên uy hiếp.
Mẹ cắn chặt hàm răng trắng bệch, điên cuồng vùng vẫy, sợ bí mật của mình bại lộ. Do dự một hồi, bà ấy chỉ có thể đỏ mặt kéo chặt vạt áo, ngăn cản hai thiếu niên tiến thêm một bước, nhắm đôi mắt đẹp lại mặc cho hai người tùy ý đùa giỡn.
Nhìn đôi bàn chân ngọc mảnh khảnh mà chỉ có bố tôi mới có thể nhìn cận cảnh lại bị hai thiếu niên hôn hít, nếm thử một cách bừa bãi, tôi ước gì mình có thể lao ra và đập nát hai tên khốn kiếp đó, không biết có phải vì tức giận, con cặc chật cứng trong quần khiến tôi buộc phải rút ra và chà xát mạnh.
Hai người vừa thưởng thức đôi chân lụa mỏng manh, vừa tận hưởng biểu cảm phong phú trên nét mặt của mẹ tôi khi bà ấy ngoan cố chống cự, cảm thấy rất thú vị. Hưởng thụ sự mềm mại của đôi chân tơ lụa thượng hạng, hai người dần dần trở nên phấn khích hơn, Đức Dũng ôm bắp chân của mẹ tôi, hôn lên đó với nụ cười dâm đãng.

________________

Bình luận

Để lại bình luận