Chương 10

: Cuộc chiến giữa nhục dục và lý trí
Mōri Ran nằm trên chiếc giường đỏ thắm, cơ thể trần truồng run rẩy, đôi mắt bị bịt bởi dải lụa đen, nhưng tâm trí cô đã dần tỉnh táo. Là một cô gái mạnh mẽ, dù chỉ mới mười mấy tuổi, Ran không sụp đổ ngay tức khắc trước thực tại tàn nhẫn. Cô cắn chặt môi, cố kìm nước mắt, quyết không để gã khốn Hattori Heiji thấy mình yếu đuối. Trong lòng cô, cơn giận bùng cháy, hận không thể xé xác gã vì những gì hắn đã làm. Nhưng bên cạnh đó, nỗi đau và nhục nhã như dao cứa, khiến cô tự hỏi: “Nếu chạy thoát được, thì sao? Làm sao tao đối mặt với ba mẹ, với Shinichi? Tao còn xứng ở bên anh ấy không?”
Ran nghiến răng, mắt đỏ hoe, tưởng tượng đến cảnh ba mẹ nhìn cô với ánh mắt thất vọng, hay Shinichi biết được cơ thể cô đã bị gã khốn này vấy bẩn. “Mày… đồ khốn kiếp!” – cô gào lên trong lòng, tay siết chặt tấm nệm, như muốn bóp nát mọi thứ. Nhưng Hattori, đứng cạnh giường, chỉ cười nham hiểm. Gã bấm nút trên vòng cổ đổi giọng, giọng nói trở lại thành âm thanh thật, lạnh lùng và đầy dục vọng. “Thôi, Ran, mày đã nhìn ra rồi thì tao cũng chẳng giả vờ nữa. Nhưng mày còn sức thế này, thì vòng hai chắc chắn sẽ vui hơn!” – gã cười lớn, trèo lên giường, mắt sáng rực như thú săn mồi.
Ran, dù kiệt sức, vẫn bùng nổ lần nữa. Cô co chân, tung một cú đá mạnh, kẹp chặt eo Hattori bằng cặp đùi thon dài, tròn trịa. “Chủ động thế à?” – Hattori nhếch mép, nhưng ngay sau đó, cảm giác cơ thể bị một sức mạnh ghì chặt. Ran, với chút sức lực cuối cùng, nhấc đầu gối, nhắm thẳng vào mũi gã. Dù bị bịt mắt, cú đá ấy vẫn sắc bén, khiến Hattori giật mình. “Chà, đúng là cao thủ karate!” – gã thầm nghĩ, nhưng với phản xạ của một kiếm thủ, hắn dễ dàng né được. “Mày đánh hay lắm, nhưng chưa đủ đâu, Ran!” – gã cười khà, ánh mắt càng thêm hưng phấn.
Shimokasa Minaho, đứng cạnh đó, vung roi da đen, đánh “chát” hai phát vào cặp mông căng tròn của Ran, để lại hai vệt đỏ rực. “Còn dám chống cự hả?” – cô ta lạnh lùng nói, giọng đầy uy quyền. Ran giật mình, nhận ra sự hiện diện của người thứ hai. “Còn… còn kẻ khác nữa!” – cô nghĩ, tim chìm vào tuyệt vọng. Dù có hạ được Hattori, với tình trạng bị trói và kiệt sức, cô không thể chống lại cả hai. “Đồ khốn… mày sẽ không thoát được đâu!” – Ran gào lên, giọng run rẩy, nhưng đôi chân vẫn cố đá về phía Hattori.
Hattori bắt lấy chân cô, kéo sát vào, liếm láp bàn chân trắng muốt, giọng nham nhở: “Tao không có nghĩa vụ nghe lời mày, Ran. Mà nếu mày không muốn tao ‘chơi’, hay là tao chuyển sang cô nhóc Haibara kia?” Gã cười lớn, ánh mắt lướt về phía góc phòng, nơi Haibara đang bất tỉnh. Ran nghe vậy, tim như thắt lại, nỗi sợ hãi dâng trào. “Mày… mày đang nói gì…” – cô lí nhí, cơ thể run rẩy, không dám nghĩ tới cảnh Haibara cũng rơi vào tay gã.
Hattori, nhờ vòng cổ đổi giọng, tiếp tục giả giọng người khác, như thể có một bức tường vô hình che giấu tội ác của gã. “Mày thấy chưa, Ran? Mày càng chống cự, tao càng hứng!” – gã gầm lên, đè chặt tay chân cô xuống giường. Ran cố giãy giụa, nhưng cơ thể kiệt sức chỉ khiến cô uổng công. “Mày… đừng chạm vào tao, đồ khốn!” – cô hét lên, giọng nghẹn ngào, nhưng Hattori chỉ cười, tay siết chặt cổ tay cô, “con cặc” to lớn lại bắt đầu cọ sát vào “cái lồn” ướt át. “Mày trên sàn đấu thì oai phong lắm, mà giờ dưới tao thì chỉ có nước rên!” – gã nhếch mép, giọng đầy khinh bỉ.
Ran, trong cơn tuyệt vọng, cố kẹp chặt đùi, nhưng Hattori nhanh hơn, giữ chặt chân cô, đẩy mạnh vào. “Cái lồn” của Ran, dù đã bị phá thân, vẫn chặt khít, ôm lấy “con cặc” gã như không muốn buông. “Sướng… sướng quá!” – Hattori rên rỉ, bắt đầu thúc mạnh, từng nhịp sâu và đều, khiến Ran run rẩy, vừa đau đớn vừa bị cuốn vào khoái cảm do mị dược. “Mày… đồ khốn…” – cô nức nở, nhưng cơ thể lại phản bội, rên rỉ theo từng cú thúc của gã. Hattori cười lớn, chìm đắm trong dục vọng, như thể cả thế giới chỉ còn lại cơ thể Ran và khoái lạc ngập tràn.

Bình luận

Để lại bình luận