Chương 10

: Hành Trình Mới

Nguyễn Thiên rời ngôi làng vào sáng ngày thứ mười ba, ánh nắng rực rỡ chiếu lên đồng cỏ xanh mướt, làm những giọt sương long lanh như ngọc. Anh mang theo cây giáo mới – cán gỗ bóng loáng, mũi đá mài sắc bén – và bọc da chứa thịt khô, cuốn sách *Hấp Tinh Đại Pháp*, cùng vài đồng bạc dân làng tặng như lòng biết ơn. Bộ áo vải thô ôm sát cơ thể săn chắc, những vết sẹo trên ngực và lưng ánh lên dưới nắng, như minh chứng cho những ngày sinh tồn khắc nghiệt và trận chiến với lũ cướp. Sau những đêm cuồng nhiệt với Liên Anh, khí tức trong đan điền anh mạnh mẽ hơn, như một lò lửa không ngừng thiêu đốt, đưa *Hấp Tinh Đại Pháp* lên đỉnh tầng trung thành, chỉ còn một bước đến đại thành.

Gió thổi qua, mang theo hương hoa dại và tiếng nước sông róc rách từ xa. Thiên ngoảnh lại, thấy Liên Anh đứng ở rìa làng, váy lụa tung bay, tóc đen buông xõa, đôi mắt long lanh như muốn giữ anh lại. Anh nở nụ cười, vẫy tay, nhưng lòng đã hướng về phía trước – một thành phố lớn, nơi Lạc Nam và những mỹ nữ của hắn, như Thập Khánh Huyên, đang tồn tại. “Cô là khởi đầu tuyệt vời, nhưng ta muốn nhiều hơn,” anh lẩm bẩm, bước chân vững chãi, không chút do dự. Ý nghĩ về Thập Khánh Huyên – người vợ của Lạc Nam, với mái tóc đen dài, thân hình cong như ngọc – khiến tim anh đập nhanh, dục vọng và tham vọng đan xen.

Con đường đất dẫn qua đồng cỏ, lác đác những bụi cây thấp và tảng đá xám phủ rêu. Tiếng chim hót líu lo hòa với tiếng gió, nhưng Thiên vẫn cảnh giác, tay nắm chặt cây giáo. Trong *Con Đường Bá Chủ*, những vùng đất thế này thường ẩn chứa nguy hiểm – yêu thú, cướp bóc, hoặc kẻ thù của Lạc Nam. Anh nhớ lại kiến thức từ truyện: Thập Khánh Huyên là một trong những người song tu lâu năm với Lạc Nam, mạnh mẽ và quyến rũ, thường xuất hiện ở thành Thiên Huyền, nơi các môn phái tụ họp. “Nếu muốn tiếp cận cô ta, mình phải vào được thành đó,” anh nghĩ, ánh mắt sắc lạnh, như một thợ săn nhắm con mồi.

Giữa trưa, mặt trời gay gắt, mồ hôi chảy ròng ròng, thấm vào áo, làm da anh rát bỏng. Thiên dừng chân bên một gốc cây lớn, bóng râm mát lạnh xua tan cái nóng. Anh mở bọc da, lấy thịt khô nhai chậm rãi, vị mặn lan trên lưỡi, gợi nhớ những ngày trong rừng. Cuốn sách *Hấp Tinh Đại Pháp* nằm gọn trong tay, anh lật lại vài trang, đọc kỹ đoạn về “tinh hoa giao hợp”. “Kẻ luyện công, lấy dục vọng làm đòn bẩy, hấp thụ tinh hoa, phá vỡ giới hạn,” dòng chữ viết. Thiên cười nhạt, nghĩ đến Liên Anh – tiếng rên dâm đãng của cô, cách cơ thể cô run rẩy dưới anh – và cảm nhận khí tức trong đan điền khẽ động, như đồng tình với tham vọng của anh.

Đột nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa. Thiên giật mình, nhét sách vào bọc, nắm cây giáo, nấp sau gốc cây. Một nhóm người cưỡi ngựa phi qua, khoảng bảy tên, áo giáp sáng loáng, cờ hiệu màu đỏ thêu hình hỏa diễm tung bay. “Hỏa Vân Tông,” Thiên lẩm bẩm, nhận ra biểu tượng từ truyện. Đây là một môn phái trung cấp, thường gây rắc rối cho Lạc Nam ở giai đoạn đầu. Anh nín thở, quan sát. Một tên trong nhóm, cao lớn, mặt đỏ như say rượu, hét lên, “Tìm được thằng nhãi đó, Lạc Nam sẽ thưởng lớn!” Thiên nhíu mày – không lẽ họ nhầm anh với Lạc Nam? Hay đây là dấu hiệu rằng Lạc Nam đang ở gần?

Nhóm người đi khuất, nhưng Thiên không vội rời đi. Anh ngồi xuống, mở cuốn sách, kiểm tra trạng thái tu luyện. Sau những lần với Liên Anh, anh đã học cách dẫn khí tức mượt mà hơn, nhưng vẫn cần một bước đột phá để đạt đại thành. “Thập Khánh Huyên… cô ta là chìa khóa,” anh nghĩ, ánh mắt lấp lánh. Trong truyện, cô là một nữ nhân mạnh mẽ, từng song tu với Lạc Nam hàng nghìn năm, năng lượng trong cơ thể cô chắc chắn vượt xa Liên Anh. Ý nghĩ chiếm đoạt cô, khiến Lạc Nam đau đớn, làm anh nuốt nước bọt, cơ thể nóng ran dù đang dưới bóng râm.

Đêm đó, Thiên dựng trại bên một khe suối nhỏ, nước trong vắt phản chiếu ánh trăng, bọt nước lấp lánh như ngọc. Anh nhóm lửa, ánh sáng cam rực rỡ đẩy lùi bóng tối, mùi gỗ cháy lan tỏa, hòa với tiếng côn trùng rả rích. Anh nằm ngửa, nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ đến con đường phía trước. “Lạc Nam, mày có mọi thứ, nhưng tao sẽ lấy từng thứ một,” anh thì thầm, giọng trầm, nụ cười đầy thách thức. Giấc ngủ đêm ấy chập chờn, đầy hình ảnh Thập Khánh Huyên – đôi mắt phượng, làn da trắng ngọc – và tiếng rên của Liên Anh, như một lời nhắc nhở về sức mạnh anh sắp nắm giữ.

###

Bình luận

Để lại bình luận