Chương 10

Vút!
Trương Đại Kiếm lách người sang một bên, né tránh cú vồ chết người. Chiếc rìu trong tay hắn vung lên, lưỡi rìu sáng loáng lướt qua không khí.
PHẬP!
Hắn không nhắm vào thân thể con sói, mà nhắm vào chân trước của nó. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, con sói mất thăng bằng, đổ sụp xuống đất. Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ một mảng lá khô.

Con sói chưa kịp hoàn hồn đã bị Trương Đại Kiếm vung rìu bổ thêm một nhát chí mạng vào đầu.
BỐP!
Sọ não vỡ toác, máu và dịch não vương vãi. Con sói giật giật vài cái rồi bất động.

【Đinh! Hạ gục thành công Sói Xám Độc Thân (Cấp 3).】
【Đinh! Kinh nghiệm + 50.】
【Đinh! Vật phẩm rơi: Da Sói Xám (Chất lượng Trung bình), Thịt Sói Xám (Chất lượng Trung bình).】

Trương Đại Kiếm thờ ơ nhìn xác con sói. Quá yếu. Hắn phủi tay, không chút cảm xúc. Đó là một phản ứng bản năng, kết hợp với tính cách “sát phạt quyệt đoán” của hắn. Hắn không hề cảm thấy ghê tởm hay hối hận. Chỉ là một con vật mà thôi.
“Hệ thống, thu thập vật phẩm.” Trương Đại Kiếm ra lệnh.
Xác con sói biến mất, chỉ còn lại vũng máu và mùi tanh nồng. Hắn lấy cuốc chim ra, bắt đầu đào xới đất để tìm kiếm đá. Dưới lớp đất dày, “Kiến Tạo Thiên Tài” chỉ cho hắn những mạch đá ngầm lớn, chất lượng tốt. Hắn dùng cuốc bổ mạnh, từng tảng đá lớn được tách ra một cách dễ dàng. Hắn cứ thế đào và chặt, không ngừng nghỉ, tận dụng tối đa kỹ năng “Sức Mạnh Bền Bỉ”.
Cứ mỗi khi thấy một loại gỗ quý hiếm, hắn lại dùng rìu đốn hạ. Tiếng rìu bổ vào gỗ, tiếng đá vỡ vụn vang vọng khắp khu rừng, thu hút sự chú ý của những sinh vật khác, nhưng không ai dám đến gần. Có lẽ, mùi máu của con sói xám vẫn còn vương vấn, khiến chúng phải dè chừng.

Trời đã ngả về chiều, Trương Đại Kiếm đã chất thành một đống khổng lồ gỗ và đá. Gỗ quý, chắc nịch, nặng trịch. Đá cứng cáp, vuông vắn. Số lượng vật liệu này đủ để hắn xây một căn nhà kiên cố, thậm chí là một nửa bức tường thành của cổ trấn.
Hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy một luồng năng lượng mới đang dồi dào trong cơ thể. Hắn nhìn thành quả của mình, trong lòng tràn ngập sự tự mãn. Chẳng mấy chốc, Kiếm gia đây sẽ xây dựng một pháo đài vững chắc, một vương quốc của riêng mình.

Trương Đại Kiếm bắt đầu kéo gỗ và đá về nhà. Công việc này lẽ ra cần cả chục con trâu và hàng chục người đàn ông khỏe mạnh, nhưng với “Sức Mạnh Bền Bỉ”, hắn cảm thấy mình có thể làm được. Hắn dùng một sợi dây thừng chắc chắn (cũng từ Túi Đồ Vô Tận), buộc những thân gỗ lớn lại, rồi kéo lê chúng trên mặt đất. Tiếng gỗ ma sát với đất đá tạo ra âm thanh ken két chói tai, vang vọng khắp thung lũng.
Khi hắn gần đến làng, những người dân đang đi làm về, hoặc đang lượm củi ven rừng, nhìn thấy cảnh tượng đó mà trợn tròn mắt. Một thanh niên gầy gò, một mình kéo lê một đống gỗ và đá khổng lồ, như thể chúng không có trọng lượng vậy. Lão Triệu, người từng chứng kiến Trương Đại Kiếm đốn cây, lại một lần nữa há hốc mồm.
“Thằng… thằng nhóc này… nó là quỷ hay sao?” Một bà lão run rẩy lẩm bẩm.
Trương Đại Kiếm nhếch mép, không thèm để ý đến những ánh mắt kinh hãi và ngưỡng mộ. Hắn biết, hắn đang gieo rắc sự sợ hãi và tôn kính vào lòng những người này. Đây chính là bước đầu tiên để hắn biến làng Triệu Gia thành vương quốc của riêng hắn.
Hắn kéo đống vật liệu về đến khu đất đang xây dựng, sắp xếp chúng một cách gọn gàng. Hắn nhìn lại các đường móng nhà đã đào, rồi lại nhìn đống vật liệu chất cao như núi. Một kế hoạch chi tiết hơn đang dần hình thành trong đầu hắn.

【Đinh! Hoàn thành 20% tiến độ xây dựng căn cứ đầu tiên.】
【Phần thưởng: Gói quà “Thiết Bị Nông Nghiệp Cơ Bản” và kỹ năng “Canh Tác Hiệu Quả” cấp 1.】

Trương Đại Kiếm nhếch mép. Lại thêm nhiệm vụ phụ hoàn thành, lại thêm phần thưởng. Hệ thống này đúng là vú em của lão tử mà. Hắn nghĩ.
Hắn quay về nhà, thấy Lâm Uyển Như đang đứng ở cửa, ánh mắt nàng vẫn còn nguyên sự kinh ngạc. “Đại Kiếm, đệ… đệ làm sao mà kéo được nhiều gỗ đá như vậy?”
Trương Đại Kiếm cười lớn, giọng điệu bá đạo. “Ha ha ha! Kiếm gia đây có bản lĩnh trời sinh mà. Yên tâm đi, tẩu tử. Cái biệt viện của chúng ta, không lâu nữa sẽ hoàn thành.” Hắn tiến lại gần nàng, đưa tay lau nhẹ vết bẩn trên má nàng. Hành động này khiến nàng giật mình, nhưng không hề phản kháng. “Nàng cứ lo cho bữa tối đi. Hôm nay ta mệt rồi, muốn ăn một bữa thật ngon.”

Lâm Uyển Như gật đầu, khuôn mặt ửng hồng. Nàng nhìn Trương Đại Kiếm, trong ánh mắt đã không còn chút nghi ngờ, chỉ còn sự tin tưởng tuyệt đối và một chút… e dè. Nàng cảm thấy hắn giờ đây đã trở thành một người đàn ông hoàn toàn khác, mạnh mẽ đến mức đáng sợ, nhưng cũng vô cùng ấm áp khi đối xử với gia đình.

Trong lòng Trương Đại Kiếm, cái ham muốn dâm đãng lại trỗi dậy. Hắn muốn được thấy sự phụ thuộc này lớn hơn nữa. Hắn muốn nàng hoàn toàn quỳ gối dưới chân hắn, tin tưởng và phục tùng hắn như một nữ tỳ trung thành nhất. Nhưng hắn biết, phải từ từ. Mọi thứ đều cần có thời gian.

Bình luận

Để lại bình luận