Chương 10

Còn vài ngày nữa là tới sinh nhật của cô, thật phân vân vì không biết nên tặng cô món quà gì. Thời gian quen cô cũng lâu nhưng thật sự thì cũng chưa biết được nhiều về sở thích của cô. Tôi muốn tặng cô một món quà có ý nghĩa, hay tặng cô bộ quần áo lót. Nhưng như vậy thô thiển quá, nhất là mình với cô cũng chưa thân tới mức độ đó.

Thôi quyết định vậy đi, làm cái bánh sinh nhật cho cô, thường thì những gì chính tay mình làm ra luôn có ý nghĩa hơn những món đồ đi mua. Nghĩ là làm, hôm sinh nhật cô, tôi xin nghỉ phép 1 ngày để có thời gian dành trọn vẹn cho người mình mà mình luôn thương yêu. Lên gặp giáo sư – tiến sĩ Google hỏi cách thức tạo ra cái bánh sinh nhật. Cũng phức tạp thật, nhất là với 1 thằng con trai như mình. Thôi thì cứ thử làm xem sao, chạy đi mua vài thứ nguyên liệu rồi bắt tay vào thực hành. Cái đầu tiên khiến tôi mất gần cả ngày mới làm xong, bôi tro trát trấu tạo hình bông hoa, rồi cả vẽ chữ nữa, thật sự lắm công phu mà nó xấu vẫn cứ hoàn xấu. Không lẽ đem cái bánh xấu xí này đi tặng người mình thương yêu. Ngậm đắng nuốt cay mà vứt sọt rác yêu lại từ đầu.

Cái thứ 2 cũng hoàn thành trong mồ hôi sôi nước mắt, cái đầu tiên có kinh nghiệm rồi nên cái sau cũng tạm ổn. Nắn nót viết vài dòng nguệch ngoạc “Chúc mừng sinh nhật cô chủ nhiệm yêu quý của em” đầy cẩn thận, chăm chút. Ngồi phịch xuống ghế mà ngắm nhìn thành quả lao động của mình không chớp mắt. Công nhận chưa từng thấy cái bánh nào xấu như vậy từ hồi cha sinh mẹ đẻ. Rồi bất giác xấu hổ khi sợ cô chê cười, nhưng mà thôi, đẹp trai đéo bằng chai mặt, mặt mình dày sẵn rồi, có bị quê thì cũng chả sao. Đứng dậy cất cái bánh vào tủ lạnh.

Sinh nhật cô là một ngày trời cực xấu, vì ảnh hưởng bão nên mưa suốt ngày. Tranh thủ trời mưa nhẹ chút chạy đi mua thêm 1 chai rượu vang rồi về nhà chơi game, lướt youtube giết thời giờ. Dự định kế hoạch là tối nay chạy qua nhà cô làm cô bất ngờ.

8h tối, nhà cô đóng cửa nhưng bên trong đèn vẫn còn sáng. Nhẹ nhàng dắt xe vào trong sân và gọi điện cho cô.

– Alo.
– Cô đang làm gì vậy?
– Cô ở nhà xem phim thôi, trời mưa quá đi đâu được.
– Èo, cô đâu có xem phim.
– Ơ, chứ không xem phim thì làm gì nữa.
– Cô đang ngồi xem điện thoại chứ xem phim hồi nào.
– Vậy em…

Cô hơi ngạc nhiên vì tôi biết rõ như vậy, nhìn vội ra cửa thì thấy tôi đứng bên ngoài nhìn vô từ lúc nào.

– Thằng quỷ, tới rồi mà còn gọi điện chọc cô nữa.
– Em kiểm tra xem cô nói thật hay đùa ấy mà.
– Thì cô xem phim cho vui thôi, mưa bão ở nhà chẳng làm được gì, tìm cái gì đó giết thời gian thôi. Mà sao đi đâu mà trễ vậy? Chắc đi tán cô nào quanh đây rồi tiện thể ghé vô nhà cô đúng không.
– Em có tán cô nào đâu, em đi thăm cô giáo chủ nhiệm của em thôi mà.
– Thôi, vô nhà kẻo ướt.

Mang theo chiếc bánh để trong hộp cùng với chai rượu vang mới mua đặt lên bàn. Thấy vậy cô bảo:

– Em mua cái gì đấy?
– Cô mở ra xem đi.

Nét mặt của cô hơi bất ngờ xen lẫn sự cảm động, cô rất vui khi thấy món quà ấy của tôi.

– Sao em biết?
– Bí mật.
– Hèn gì. Nhưng mà đâu cần phải làm vậy, cô trò mình cần chi khách sáo, nhớ thì gọi điện chúc cô một câu là được rồi.
– Tại em cũng rảnh mà, ở đây cũng đâu còn mấy bạn bè, chơi với mình cô chứ mấy.
– Em mua cái bánh ở đâu mà xấu thế, nói cô biết để mai cô tới dẹp tiệm.

Cô cười ngặt nghẽo trêu chọc khi nhìn cái bánh xấu xí nhưng đầy thành ý của tôi.

– Mất cả ngày trời công sức cùng với cả lít mồ hôi của người ta đó nghen.
– Hi, cô đùa thôi mà, em bỏ công như vậy làm cô cảm động lắm.

Bình luận

Để lại bình luận