Chương 10

“Cứ gọi tôi là An được rồi,” cô ấy nói. “Bạn bè cùng nhà cả, không cần khách sáo. Mà anh cũng đừng xưng ‘tôi’ nữa, nghe xa cách lắm. Cứ xưng ‘tôi’ với ‘cậu’ hoặc ‘tớ’ đi.”

“À… ừm, tớ biết rồi,” tôi lúng túng gật đầu.

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi về chuyện học hành khiến không khí bớt căng thẳng đi một chút. Ít nhất thì chúng tôi cũng có một điểm chung ngoài căn nhà này.

“Nhìn cậu hiền lành, thư sinh thế này mà không ngờ…” An đột nhiên bỏ lửng câu nói, đôi mắt lấp lánh ý cười nhìn tôi.

Tim tôi lại hẫng một nhịp. Tôi biết cô ấy định nói gì. “…mà không ngờ ‘thằng em’ lại hung dữ như vậy,” đúng không?

Tôi vội vàng cúi đầu ăn mì, giả vờ không nghe thấy. Nhưng An không có ý định buông tha cho tôi.

“Không ngờ thể lực lại tốt như vậy,” cô ấy nói nốt vế sau, nhưng tôi biết chắc chắn ý ban đầu của cô ấy không phải thế. “Nhìn cơ bắp của cậu là biết dân chuyên rồi. Chắc tập lâu lắm rồi nhỉ?”

“Cũng… cũng được mấy năm rồi,” tôi đáp lí nhí. “Hồi cấp ba tớ hơi gầy nên quyết tâm đi tập.”

“Tốt đấy,” An gật gù tán thưởng. “Con trai phải khỏe mạnh, có da có thịt một chút. Tớ ghét nhất mấy thằng ốm đói, yếu như sên.” Cô ấy dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Tớ thích những người mạnh mẽ. Cả về thể chất… lẫn những thứ khác.”

Câu nói đa nghĩa của cô ấy lại một lần nữa khiến tôi cứng họng. Tôi chỉ biết im lặng, cắm đầu ăn cho xong bữa.

Sau khi giải quyết xong hai bát mì, An đứng dậy, mang bát của mình ra bồn rửa. Tôi cũng vội vàng làm theo. Chúng tôi đứng cạnh nhau rửa bát, vai gần như chạm vào nhau. Tôi có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cô ấy, một mùi hương ngọt ngào, tươi mát, hoàn toàn trái ngược với con người đầy nổi loạn của cô.

“Để đó tôi rửa cho,” tôi lên tiếng, muốn nhanh chóng kết thúc sự tra tấn này.

“Không cần, tự làm tự chịu,” An đáp gọn lọn. “Quy tắc đã nói rõ rồi mà.”

Sự rạch ròi của cô ấy khiến tôi vừa nể phục lại vừa cảm thấy xa cách. Cô ấy có thể thoải mái bú cặc cho tôi, nhưng một cái bát thì nhất quyết không rửa hộ. Thật khó hiểu.

Rửa bát xong, tôi vội vàng nói: “Tớ… tớ về phòng trước nhé.”

“Khoan đã,” An gọi giật lại.

Tôi đứng khựng lại, trong lòng thầm kêu khổ. Lại gì nữa đây?

An lau khô tay, quay người lại đối mặt với tôi. Lần này, vẻ mặt cô ấy trông nghiêm túc hơn. “Chuyện lúc nãy…”

Tim tôi thót lên. Cuối cùng cũng đến lúc phải nói về nó.

“…cậu đừng để trong lòng nhé,” cô ấy nói một cách bình thản.

Tôi ngớ người. Đừng để trong lòng? “Ý… ý cậu là sao?”

“Thì là vậy đó,” An nhún vai. “Tớ thấy cậu có vẻ hợp gu tớ. Mạnh mẽ, cao to, và… ‘hàng’ cũng chất lượng.” Cô ấy nói những lời đó một cách tự nhiên như đang bình phẩm một món ăn. “Tớ thì lại là người sống khá bản năng. Thích thì nhích thôi. Cậu có phản ứng với tớ, tớ thấy hứng thú, vậy là chúng ta giúp nhau giải tỏa một chút. Đơn giản vậy thôi. Không có gì phức tạp cả.”

Tôi há hốc mồm, không nói nên lời. Giúp nhau giải tỏa? Đơn giản? Cái logic của cô gái này đến từ hành tinh nào vậy?

“Tớ biết cậu có lẽ là kiểu con trai truyền thống, chưa quen với chuyện này,” An nói tiếp, giọng điệu có vẻ thông cảm. “Nhưng ở chung nhà với nhau lâu dài, tớ nghĩ chúng ta nên thẳng thắn. Tớ không muốn phải che giấu bản thân mình, và cũng không muốn cậu phải khó xử. Cứ coi như đây là một… ‘phúc lợi’ khi ở chung nhà đi.”

Phúc lợi? Cô ấy gọi việc bú cặc là phúc lợi?

“Tất nhiên,” cô ấy nói thêm, “chuyện này chỉ xảy ra khi cả hai chúng ta đều muốn. Tớ không phải loại người bừa bãi. Chỉ là… cậu đặc biệt khiến tớ có hứng thú.” Cô ấy tiến lại gần, vỗ nhẹ lên vai tôi. “Cứ thoải mái lên, Thủ khoa. Cuộc sống còn nhiều điều thú vị lắm. Đừng có lúc nào cũng căng thẳng như vậy.”

Nói rồi, cô ấy nháy mắt với tôi một cái, rồi quay người đi về phòng, để lại tôi đứng một mình tiêu hóa mớ lý thuyết “sống bản năng” của cô ấy.

Tôi lảo đảo bước về phòng, đóng cửa lại và ngã vật ra giường. Đầu tôi ong ong. Mọi quy tắc, mọi chuẩn mực đạo đức mà tôi được dạy dỗ từ nhỏ đến lớn dường như đều bị cô gái tên Minh An này ném vào máy xay sinh tố và xay thành cám.

Cô ấy không coi chuyện đó là to tát. Cô ấy coi đó là một nhu cầu, một sự trao đổi, một “phúc lợi”. Và cô ấy thẳng thắn thừa nhận điều đó. Sự thẳng thắn đến mức trần trụi của cô ấy khiến tôi vừa sốc, vừa bối rối, nhưng sâu thẳm trong lòng, một phần nào đó trong tôi lại cảm thấy… được giải thoát.

Tôi không cần phải cảm thấy tội lỗi vì những ham muốn của mình. Tôi không cần phải xấu hổ vì phản ứng của cơ thể mình. Bởi vì cô ấy, người khơi gợi những điều đó, lại hoàn toàn chấp nhận, thậm chí là chào đón chúng.

Tôi nằm đó, mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà, suy nghĩ miên man. Hình ảnh Minh An lúc quỳ gối trước mặt tôi, với khuôn mặt xinh đẹp lấm lem tinh dịch, lại hiện về. Nhưng lần này, cảm giác xấu hổ đã vơi đi ít nhiều, thay vào đó là một luồng nhiệt nóng bỏng lại bắt đầu âm ỉ cháy lên từ hạ bộ.

Bình luận

Để lại bình luận