Chương 1

: Thuyết phục Trình Nam

“Oa, bà ấy là mẹ của cậu!”

“Ừ, mẹ tôi rất đẹp, mọi người đều nói rằng bà ấy xinh đẹp giống Nguyễn Thị Huệ!”

Trên máy tính, sau khi xem một đoạn video khiêu vũ tuyệt đẹp của mẹ tôi, đôi mắt Trịnh Nam sáng lên một cách kỳ lạ, rồi đột nhiên nói: “Mẹ cậu tên là Trần Vương Lan, là một vũ công nổi tiếng.”

“Sao cậu biết mẹ tôi?” Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên.

Nguyễn Trịnh Nam là bạn cùng lớp của tôi, cậu ta có rất nhiều mối quan hệ tốt, cậu ta đẹp trai và gia đình cậu ta còn rất có tiền.

Có điều tôi chưa bao giờ mời cậu ta đến nhà, chứ đừng nói đến cơ hội được gặp mẹ tôi. Nhưng nghe cái giọng điệu vừa rồi của cậu ta, giống như thể cậu ta đã gặp mẹ tôi rồi vậy.

Trịnh Nam che miệng cười: “Ờ, không quen, chỉ là đã gặp ở đâu đó thôi.”

Tôi càng khó hiểu: “Kỳ lạ, mẹ tôi mỗi ngày đều đi đến lớp học khiêu vũ của bà ấy, rất ít khi tiếp xúc với mọi người, cũng hiếm khi đến trường, làm thế nào cậu gặp được bà ấy?”

Trịnh Nam nói: “Làm ơn đi, với tư cách là một đồng nghiệp, mẹ của cậu lại rất nổi tiếng trong thành phố, tôi thấy bà ấy khiêu vũ cũng là một điều rất bình thường, thôi được rồi, chẳng phải cậu nhờ tôi giúp mẹ cậu một việc sao, nói xem, cậu cần tôi giúp gì? ”

“Có vẻ cậu cũng không sẵn lòng giúp đỡ tôi trước khi đến đây.” Tôi lẩm bẩm, tôi có thể nhìn thấy thái độ của cậu ta thay đổi rất nhiều. Đặc biệt là sau khi xem video mẹ tôi khiêu vũ.

Trịnh Nam cười nói: “Trần Hoài Long, chỉ cần dựa vào mối quan hệ của chúng ta, cũng đủ để tôi giúp mẹ cậu rồi, bất kể là điều gì, nếu không thì tôi cũng đã không đi cùng cậu.”

“Thật mà.” Lúc này, tôi lại do dự.

Trịnh Nam nhìn tôi, thấy sốt ruột mà nói: “Anh à, rõ ràng là anh van xin em giúp mẹ anh, nhưng bây giờ em cũng đã đồng ý rồi, anh lại bội lời, thật ra là cố ý chơi em phải không?”

“Tôi không có ý đó.” Tôi không muốn giải thích, đành phải nói: “Là thế này, mẹ tôi gần đây định tham gia một cuộc thi khiêu vũ trong thành phố, nhưng mới hôm qua, bạn nhảy của bà ấy bị ốm và sẽ phải nhập viện ít nhất một tháng…”

Trịnh Nam bĩu môi đánh giá: “Cuộc thi khiêu vũ trong thành phố chứ không phải là thành phố khác. Cuộc thi khiêu vũ này, mẹ cậu đang tập khiêu vũ theo kiểu nào vậy??”

Tôi đáp: ”Là kiểu hai người đặt tay lên vai nhau rồi nhảy, cậu cũng từng học khiêu vũ, cậu sẽ có thể khiêu vũ mà, phải không?”

Nói về khiêu vũ, Trịnh Nam đã được học từ nhỏ, lý do khá đơn giản, vì của mẹ cậu ta là một vũ công, nhưng vào ba năm trước, bởi vì cha mẹ cậu ly hôn, nên Trịnh Nam đã ngừng tập khiêu vũ.

Nhưng tại các bữa tiệc của trường vào mỗi học kỳ, Trịnh Nam lại thể hiện kỹ năng khiêu vũ tuyệt vời, cậu thay mặt lớp đi biểu diễn, nhận về được vô số giải thưởng xuất sắc.

Cuộc thi khiêu vũ được thành phố tổ chức ngày càng đến gần, nhưng người bạn nhảy đã gắn bó với mẹ tôi bấy lâu nay đều đột ngột đổ bệnh mà phải nhập viện, đó cũng là lý do khiến mẹ đã rất lo lắng và sốt ruột cho cuộc thi khiêu vũ sắp tới trong hai ngày qua, rồi chìm trong tuyệt vọng, sau đó tôi mới nảy ra ý định mời Trịnh Nam đến thử.

Biết đâu được, ngay khi Trịnh Nam nghe lời đề nghị của tôi, cậu ta sẽ nghĩ đến việc năm nay bà ấy đã 41 tuổi, giống như suy nghĩ với những người phụ nữ khác ở độ tuổi này, chẳng khác nào mấy bà thím múa vuông ở bên ngoài, hẳn là Trịnh Nam sẽ từ chối thôi.

Tôi hỏi đi hỏi lại cậu ấy, và nói với cậu ấy rằng mẹ tôi năm nay đã 41 tuổi rồi, nhưng sức khỏe của bà vẫn còn rất tốt, dáng người của bà thì hệt như một gái 18, dù sao thì bà ấy cũng là một chuyên gia trong ngành khiêu vũ, đảm bảo vóc dáng cũng rất cần thiết.

Trịnh Nam nghe xong liền không tin, nên tôi mở video khiêu vũ của mẹ tôi cho cậu ta cùng xem, cuối cùng cậu cũng tin, ngay lập tức đồng ý lời đề nghị.

Hôm đó, Trịnh Nam ở nhà tôi đợi mẹ tôi đi làm về, tôi rủ cậu ấy chơi game với tôi để vơi bớt sự buồn chán trong lúc chờ đợi mẹ tôi về, ngày thường cậu ta sẽ không từ chối tôi khi rủ chơi những trò chơi này, nhưng hôm nay lại từ chối một cách bất thường.

Trịnh Nam nói rằng cậu muốn giúp đỡ mẹ tôi, và cậu một mình đến thăm phòng tập khiêu vũ của mẹ, sau đó xem rất nhiều video khiêu vũ của mẹ tôi.

Tôi quá lười để để ý đến cậu ta, tôi chơi Liên Minh Huyền Thoại một mình.

Không biết đã qua bao lâu, tôi có chút đói, đến khi quay lại tôi nhận ra rằng Trịnh Nam dường như đã biến mất từ lâu.

Tôi nhìn quanh, thấy cậu ấy vẫn còn đang ở trong phòng tập khiêu vũ của mẹ tôi.

Ngôi nhà của chúng tôi rộng hơn 150 mét vuông, có cấu trúc gồm hai sảnh và bốn phòng.

Ngoài phòng ngủ chính là phòng của bố mẹ tôi ra, thì hai phòng còn lại là phòng ngủ của chị em tôi, phòng khách còn lại bỏ trống, nên mẹ tôi đã cải tạo căn phòng này thành phòng tập khiêu vũ, và lắp một tấm gương lớn ở mỗi bên, cách âm rất tốt. Có đủ loại dụng cụ tập luyện, thiết bị âm thanh, ngoài ra còn có một tủ quần áo cỡ lớn ở phía sau, chuyên để đựng các loại váy, quần áo, tất, giày cao gót, v.v. mà mẹ tôi thường tập múa.

________________

Bình luận

Để lại bình luận