Chương 1

Ngọc Linh bước vào sảnh ký túc xá đại học, không khí ngột ngạt bao trùm bởi mùi ẩm mốc và thuốc diệt côn trùng. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi cảm giác choáng váng. Vừa mới tốt nghiệp thủ khoa trung học phổ thông, cô gái với thân hình bốc lửa – ngực to, eo thon, mông đầy đặn – giờ đây đang đứng trước cánh cửa mới của cuộc đời đại học. Dù sở hữu vẻ ngoài khiến bao ánh mắt phải ngoái nhìn, Ngọc Linh lại khá ngu ngốc và ngây thơ trong những chuyện thế tục, đặc biệt là về quần áo và va chạm cơ thể. Đối với cô, khoả thân khi về phòng buổi tối hay tắm chung với nam giới, để họ bóp vú, bóp mông, sờ lồn cũng chỉ là chuyện bình thường như bao hành vi sinh hoạt khác.

Một cô sinh viên tình nguyện với mái tóc búi cao và chiếc kính cận dày cộp chào đón cô. “Chào bạn, bạn là tân sinh viên phải không? Mời bạn đến bàn đăng ký để nhận chìa khóa phòng.”

Ngọc Linh gật đầu, kéo lê chiếc vali nặng trịch đến quầy. Trên bàn là một chồng hồ sơ cao ngất, cùng với những gương mặt tân sinh viên rụt rè khác. Cô xếp hàng, đôi mắt to tròn lơ đãng nhìn quanh, thu hút vài ánh nhìn tò mò từ các bạn nam đang đứng gần đó. Ngực cô nhấp nhô theo từng nhịp thở, chiếc áo phông đơn giản cũng không thể che giấu được sự đẫy đà của đôi gò bồng đảo đang căng tràn sức sống. Eo cô thắt nhỏ, khiến vòng mông phía sau càng thêm nở nang, tròn đầy, thu hút những ánh mắt lướt qua.

Đến lượt mình, Ngọc Linh đưa giấy tờ cho người phụ trách. Đó là một cô nhân viên lớn tuổi, đeo cặp kính lão và có vẻ mặt nghiêm nghị. Cô ấy kiểm tra hồ sơ một cách chậm rãi, rồi nhìn Ngọc Linh qua tròng kính. “Ngọc Linh, đúng không? Chào mừng em đến với Đại học Quốc Gia.”

Ngọc Linh mỉm cười, nụ cười ngây thơ để lộ hàm răng trắng đều. “Dạ vâng, em cảm ơn ạ.”

Cô nhân viên khẽ cau mày, nhìn vào màn hình máy tính. “Phòng của em hơi đặc biệt một chút.”

“Dạ?” Ngọc Linh nghiêng đầu. `Phòng đặc biệt? Có phải là phòng dành cho thủ khoa không? Chắc là đẹp lắm đây.`

“Em được giao ở phòng 404, khu C.” Cô nhân viên nói, giọng hơi ngập ngừng. “Đây là phòng ghép.”

Ngọc Linh vẫn không hiểu, ánh mắt long lanh chờ đợi giải thích.

“Phòng này là phòng lớn nhất khu, trước đây dùng làm phòng sinh hoạt chung, nhưng năm nay có đợt tuyển sinh vượt chỉ tiêu nên phải tận dụng. Nó có bốn giường tầng…” Cô nhân viên dừng lại, đẩy cặp kính lên sống mũi. “Và bốn bạn nam sinh viên đang ở đó.”

“Bốn bạn nam ạ?” Ngọc Linh lặp lại, không hề có vẻ ngạc nhiên hay lo lắng. Đối với cô, nam hay nữ cũng đều là con người. `Thế thì có gì đặc biệt đâu nhỉ? Mình quen tắm chung với các anh trai họ từ nhỏ rồi mà.` Cô nghĩ.

Cô nhân viên nhìn phản ứng của Ngọc Linh, thoáng hiện lên vẻ khó hiểu rồi khẽ thở dài. “Đúng vậy. Bốn bạn nam. Đều là sinh viên năm hai, năm ba, cao lớn và rất… lực lưỡng. Họ đều là thành viên câu lạc bộ thể hình của trường.”

`Lực lưỡng? Chắc là khỏe lắm đây. Có người khiêng vali giúp mình rồi.` Ngọc Linh thầm nghĩ, gương mặt vẫn hồn nhiên. Cô nhân viên đưa chìa khóa cho cô, kèm theo một bản nội quy và một tờ bản đồ ký túc xá.

“Em cứ đến thẳng phòng 404, khu C. Chắc các bạn ấy đang ở đó. Nếu có vấn đề gì, cứ xuống đây báo lại.” Cô nhân viên dặn dò, giọng điệu có chút lo lắng tiềm ẩn.

Ngọc Linh hồ hởi nhận lấy chìa khóa, cảm ơn rối rít rồi quay người bước đi. Cô không hề nhận ra ánh mắt ái ngại của cô nhân viên hay những cái nhìn tò mò, xen lẫn kinh ngạc của những tân sinh viên khác đang chứng kiến cuộc đối thoại vừa rồi. Họ tự hỏi, cô gái này ngây thơ hay là… liều lĩnh đây?

Ngọc Linh men theo con đường rải sỏi xuyên qua khuôn viên ký túc xá. Nắng chiều vàng ươm rải rác trên những tán cây cổ thụ, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên con đường. Tiếng chim hót líu lo, tiếng cười nói râm ran từ những nhóm sinh viên khiến cô cảm thấy hào hứng. Ký túc xá khu C nằm ở một góc khuất, hơi tách biệt so với các tòa nhà khác. Đó là một tòa nhà cũ kỹ hơn, tường gạch đã ngả màu rêu phong, nhưng lại mang một vẻ đẹp hoài cổ.

Cô tìm thấy bảng chỉ dẫn, rồi đi theo mũi tên dẫn đến tầng 4. Chiếc vali cà xóc cà xới theo từng bước chân, tạo ra âm thanh ồn ào trên hành lang vắng vẻ. Các phòng khác đều đóng im ỉm, có lẽ sinh viên đã về quê nghỉ hè hoặc chưa quay lại. Cảm giác một mình bước trên hành lang dài càng làm tăng thêm sự mong chờ của Ngọc Linh. `Phòng 404. Mình tự hỏi bốn bạn nam ấy sẽ như thế nào nhỉ? Họ có hiền không? Có giúp mình xách đồ lên giường tầng không?`

Khi đến cuối hành lang, cô thấy một cánh cửa gỗ sẫm màu, bề mặt hơi bong tróc, với tấm biển số 404 đã bạc màu. Từ phía sau cánh cửa, cô nghe thấy những âm thanh lạ. Tiếng “thình thịch” đều đặn, như tiếng vật nặng va đập, xen lẫn là tiếng thở dốc nặng nề và những tiếng “hự” mạnh mẽ. Ngọc Linh hơi nghiêng đầu, không hiểu đó là âm thanh gì. `Chắc họ đang chơi game gì đó cần sức lực.` Cô suy luận một cách đơn giản.

Cô đưa chìa khóa vào ổ, vặn một cái “cạch” rõ ràng. Tiếng động lạ bên trong chợt im bặt. Ngọc Linh đẩy cửa vào, ánh mắt tò mò quét qua căn phòng.

Đó là một căn phòng rộng gấp đôi, thậm chí gấp ba những phòng ký túc xá thông thường, nhưng lại lộn xộn một cách kinh hoàng. Quần áo vứt bừa bãi trên sàn, sách vở chất đống trên bàn học, và mùi mồ hôi nam nồng nặc xen lẫn mùi nước hoa xịt phòng rẻ tiền. Bốn chiếc giường tầng được xếp dọc theo hai bức tường, mỗi chiếc đều có chăn màn chưa gấp gọn, tạo ra một cảnh tượng hỗn độn.

Và ở giữa căn phòng, dưới ánh đèn vàng vọt, bốn chàng trai đang đứng, người trần, mồ hôi nhễ nhại, cơ bắp căng phồng. Họ vừa hoàn thành một buổi tập tạ tại chỗ, có lẽ là đang tập với những quả tạ mà họ tự chế từ bao cát hoặc xi măng. Cơ ngực cuồn cuộn, cơ bụng sáu múi rắn chắc, bắp tay nổi lên như những múi đá. Làn da của họ rám nắng, phủ một lớp mồ hôi bóng loáng.

Bình luận

Để lại bình luận