Chương 1

Ngày 3 tháng 8 năm 2003, một buổi sáng oi ả của mùa hè Hà Nội bắt đầu với tiếng quạt trần quay đều, tạo ra luồng gió yếu ớt nhưng đều đặn trong căn hộ nhỏ nằm ở tầng ba của một khu tập thể cũ. Ánh nắng tháng Tám rải những vệt vàng nhạt qua khe cửa sổ, đậu trên sàn gỗ đã ngả màu thời gian. Tôi, Lâm Phong, mười tám tuổi, cảm thấy cơ thể dường như dính chặt vào tấm ga trải giường vì hơi nóng. Đồng hồ báo thức trên điện thoại di động rung nhẹ, báo hiệu đã bảy giờ sáng. Tôi với tay tắt nó đi, kéo tấm chăn mỏng ra khỏi người, cảm nhận từng sợi vải cotton khô ráp lướt qua làn da.

Tôi ngồi dậy, vươn vai, các khớp xương kêu răng rắc. Cuộc sống của tôi ở tuổi mười tám khá khác biệt so với nhiều bạn bè cùng trang lứa. Thay vì sống cùng gia đình hoặc tự lập hoàn toàn, tôi lại chia sẻ căn hộ này với Bảo Trâm, cô bạn thân từ thuở nhỏ. Căn phòng khách nhỏ hẹp kiêm luôn vai trò phòng ăn, với một chiếc bàn gỗ cũ kỹ và hai chiếc ghế tựa đã sờn. Mấy chồng sách giáo khoa và truyện tranh vứt la liệt trên sàn, xen lẫn với vỏ gói mì tôm và lon nước ngọt rỗng, tạo nên một khung cảnh hỗn độn quen thuộc, phản ánh một phần lối sống vô tư lự, ít chăm chút của người bạn cùng nhà. Bếp nhỏ xíu nằm gọn ở một góc, chỉ đủ chỗ cho một chiếc bếp ga mini và một bồn rửa bát lúc nào cũng chất đầy chén đĩa đang chờ được rửa.

Tôi bước vào phòng tắm, bật vòi nước. Dòng nước mát lạnh chảy xuống tay, xua đi phần nào cái nóng và sự uể oải. Tôi rửa mặt qua loa, nhìn vào gương. Khuôn mặt tôi vẫn còn vương nét ngái ngủ, tóc tai bù xù. Tôi không có mục tiêu rõ ràng nào cho cuộc đời mình, chỉ đơn thuần sống trôi qua từng ngày, học hành, chơi game, và tồn tại bên cạnh Bảo Trâm. Đó là một sự tồn tại khá bình yên, mặc dù không thiếu những bất ngờ.

Khi tôi vừa bước ra khỏi phòng tắm, tiếng ngáp dài lười biếng vang lên từ căn phòng còn lại – phòng ngủ chung của chúng tôi. Chúng tôi đã luôn ngủ chung từ bé, trên cùng một chiếc giường, coi đó là điều hoàn toàn bình thường. Bảo Trâm đã thức dậy. Tôi quay đầu lại, nhìn về phía cửa phòng.

Và đúng như dự đoán, chỉ vài giây sau, Bảo Trâm xuất hiện. Nàng không mặc gì cả. Mái tóc đen dài, óng ả như suối đổ xuống tấm lưng trần, che đi một phần bờ vai gầy nhưng không giấu được những đường cong mềm mại của cơ thể. Tôi đã quá quen với cảnh tượng này, đến mức nó trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày. Tôi thậm chí không còn nhíu mày hay quay mặt đi nữa. Đối với Bảo Trâm, việc khỏa thân trong nhà là điều hiển nhiên như hít thở. Nàng sải bước từ phòng ngủ ra phòng khách, vươn vai một cách khoan khoái, để lộ toàn bộ đường nét gợi cảm của mình.

Đôi gò bồng đào của nàng, vốn đã nở nang và căng tròn, nay càng trở nên nổi bật khi không có bất kỳ thứ gì che chắn. Chúng nhấp nhô nhẹ nhàng theo từng cử động vươn vai, hai nhũ hoa màu hồng nhạt, nhỏ xinh, như những nụ hoa chớm nở, hướng thẳng về phía tôi một cách vô tư. Eo nàng thon gọn đến kinh ngạc, tạo nên một đường cong mềm mại đối lập với sự đầy đặn của hông và vòng ba tròn trịa, nảy nở. Da thịt trắng nõn, mịn màng, phủ một lớp lông tơ vàng nhạt dưới ánh sáng mặt trời, tựa như một tác phẩm điêu khắc sống động. Tôi cảm nhận được một sự căng tức nhẹ nhàng ở hạ thân, nhưng đã nhanh chóng kiềm chế nó, đó là một phản ứng tự nhiên của cơ thể nam giới, và tôi đã học cách phớt lờ nó từ lâu.

“Chào buổi sáng, Phong,” Bảo Trâm lên tiếng, giọng ngái ngủ, hơi khàn. Nàng đi thẳng đến tủ lạnh, mở ra, lục lọi tìm kiếm. “Có gì ăn sáng không? Tớ đói.”

“Có mì gói đó,” tôi trả lời, đi đến bàn ăn, bắt đầu dọn dẹp mấy cuốn sách sang một bên. “Hoặc cậu có thể tự làm bánh mì nướng.”

Bình luận

Để lại bình luận