Chương 1

– Cám Dỗ Đầu Hạ Và Cậu Thiếu Niên Dậy Thì
Trong một căn phòng nhỏ nằm ở tầng một của khu chung cư cũ kỹ, ánh nắng gay gắt của buổi trưa hè dường như bị chặn đứng bên ngoài lớp rèm cửa dày, chỉ để lại trong phòng một không gian tranh tối tranh sáng, đầy vẻ bí ẩn và ngột ngạt. Không khí đặc quánh mùi hormone của tuổi dậy thì, hòa lẫn với tiếng rên rỉ ướt át phát ra từ chiếc màn hình máy tính đang phát sáng lập lòe.
Trần Văn Thiên, một thiếu niên vừa chớm mười ba tuổi, đang nằm dài trên chiếc giường đơn bộn bề chăn gối. Đôi mắt cậu dán chặt vào màn hình, nơi những hình ảnh hoạt hình Nhật Bản đầy khiêu gợi đang nhảy múa. Nhân vật nữ trên màn hình với thân hình bốc lửa đang uốn éo, phát ra những âm thanh kiều mị khiến máu nóng trong người Trần Văn Thiên sôi lên sùng sục.
Cậu không mặc quần. Chiếc quần đùi thun đã bị kéo tuột xuống tận đầu gối, để lộ ra nửa thân dưới đang căng cứng vì dục vọng. Bàn tay phải của Trần Văn Thiên liên tục chuyển động, bao trọn lấy dương vật đang cương cứng, di chuyển lên xuống với một nhịp độ điên cuồng. Hơi thở của cậu ngày càng trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt theo từng cú thúc của khoái cảm.
“Ưm… A… Sắp… Sắp rồi…”
Tiếng thở dốc của Trần Văn Thiên hòa cùng tiếng rên cao vút từ bộ phim tạo thành một bản giao hưởng đầy dục tính trong căn phòng kín. Khi nhân vật nam trên màn hình gầm lên và phóng thích dòng tinh dịch trắng đục, cũng là lúc Trần Văn Thiên đạt đến đỉnh điểm của cơn cực khoái.
“Aaa… Bắn… Ra rồi…”
Kèm theo một tiếng gầm nhẹ đầy đê mê, cơ thể thiếu niên cong lên như một con tôm luộc. Một dòng chất lỏng nóng hổi, đậm đặc bắn ra từ lỗ sáo, vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp trong không trung trước khi được Trần Văn Thiên nhanh tay dùng nắm giấy vệ sinh hứng trọn. Cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng, tê dại từ đỉnh đầu xuống tận gót chân khiến cậu nằm vật xuống giường, thở hổn hển như vừa trải qua một cuộc đua marathon.
“Hộc… Hộc…”
Phải mất vài phút sau, nhịp tim của Trần Văn Thiên mới dần bình ổn trở lại. Cậu uể oải vươn tay tắt đoạn phim đang phát lại, rồi ném cuộn giấy vệ sinh dính đầy “tinh hoa” vào cái thùng rác dưới gầm bàn. Ở đó, nếu ai tinh ý nhìn vào, sẽ thấy cả một “nghĩa địa” của những cục giấy vo tròn, minh chứng cho vô số lần “xả thân” của cậu thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn.
Trần Văn Thiên sinh ra trong một gia đình có gen di truyền cực phẩm. Mẹ cậu, một nữ cảnh sát 33 tuổi đầy uy nghiêm nhưng cũng vô cùng quyến rũ. Chị cả đang học trường y, chị hai học cao trung, và đặc biệt là người chị song sinh cùng tuổi với cậu – Trần Thị Hân. Tất cả họ đều thừa hưởng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành từ mẹ.
Chính vì gen di truyền quá mạnh ấy, Trần Văn Thiên cũng sở hữu một vẻ đẹp phi giới tính. Chỉ cần cậu đội tóc giả, trang điểm nhẹ một chút, chắc chắn sẽ trở thành một “ngụy nương” khiến bao chàng trai phải điêu đứng. Nhưng tất nhiên, đánh chết cậu cũng không muốn làm chuyện đó. Cậu là đàn ông, và cậu có những khao khát của một người đàn ông thực thụ.
Vì nhà chật, đến tận năm 13 tuổi, Trần Văn Thiên vẫn phải ngủ chung phòng với chị song sinh Trần Thị Hân. Căn phòng được chia đôi bằng một gác xép lửng, chị cậu ngủ ở trên, cậu ngủ ở dưới. Bình thường nước sông không phạm nước giếng, ngoại trừ những lúc cậu lén lút xem phim đen và tự sướng như thế này.
Hôm nay là ngày nghỉ, Thị Hân đi du lịch cùng bạn học, Trần Văn Thiên mới có cơ hội “tự thưởng” cho mình một buổi trưa nóng bỏng. Cậu từng nhiều lần đề nghị với mẹ cho ra ngủ riêng nhưng đều bị bác bỏ vì lý do kinh tế. Đôi khi nằm nhìn lên trần nhà, Trần Văn Thiên thầm ước mình được sống trong thế giới anime, nơi mà những mối quan hệ chị em, mẹ con không bị ràng buộc bởi luân thường đạo lý.
“Chị em họ thì được phép kết hôn ở Nhật Bản… Chị em ruột thì yêu nhau cũng chẳng sao, miễn không kết hôn là không phạm pháp…”
Trần Văn Thiên lẩm bẩm nhớ lại những kiến thức lệch lạc cậu đọc được trên mạng. Một nụ cười đầy tà ý hiện lên trên môi cậu. “Ha ha, nếu có cơ hội… mình cũng muốn thử cảm giác đó…”
Nhưng rồi cậu lại thở dài, thực tế phũ phàng kéo cậu về mặt đất. Mẹ cậu là cảnh sát, làm sao có thể chấp nhận chuyện loạn luân tày trời ấy được.
Đang miên man suy nghĩ, cơn buồn ngủ ập đến sau khi xuất tinh khiến mắt cậu díp lại. Trần Văn Thiên kéo quần lên, leo lên giường và chìm vào giấc ngủ trưa, hy vọng tìm thấy những giấc mơ ướt át hơn.
Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh lại, bụng cậu nhói lên một cơn đau điếng.
“A ui!”
Trần Văn Thiên bật dậy, ôm bụng nhăn nhó. Trước mặt cậu là Trần Thị Hân, cô chị song sinh đanh đá đã trở về từ lúc nào. Cô nàng đang đứng chống nạnh, chân mang đôi giày vải bố vẫn còn nguyên, vừa “tặng” cho cậu một cú đá “yêu thương” vào bụng.
“Trần Thị Hân! Chị điên à?” Trần Văn Thiên hét lên, mặt đỏ bừng vì đau và tức giận. Bị đá vào bụng khi đang ngủ say, lại còn là vùng bụng mềm mại không phòng bị, cảm giác đó chẳng dễ chịu chút nào.
Thị Hân hất mái tóc dài, đôi mắt to tròn lườm cậu cháy mặt: “Cậu lại không cởi giày ở cửa trước! Sàn nhà bẩn hết rồi kìa! Đồ ở bẩn!”
“Dù sao sàn nhà cũng là chị lau mà! Mắc mớ gì đá tôi?”
“Cậu tưởng bở! Mau cút ra ăn cơm, hôm nay Dì Nhỏ đặc biệt đến nấu cơm chiều đấy!”
Thị Hân hừ lạnh một tiếng, quay người bước ra khỏi phòng, để lại Trần Văn Thiên ngẩn ngơ với hai từ “Dì Nhỏ”.
________________

Bình luận

Để lại bình luận