Chương 1

Trong sâu thẳm Diệp gia phủ đệ, thời gian dường như ngưng đọng trong từng phiến ngói lưu ly cổ kính và những bức tường chạm khắc tinh xảo, ẩn mình giữa lòng Cửu Châu chi địa rộng lớn. Phủ đệ tọa lạc tại một vùng đất linh khí tràn đầy, nơi những lùm trúc xanh biếc uốn lượn theo làn gió sớm, tạo nên một bức tranh thủy mặc sống động. Từng hạt sương đêm còn vương trên lá, lấp lánh như vô số châu ngọc dưới ánh bình minh vàng nhạt, báo hiệu một ngày mới đang dần hé mở. Khung cảnh ấy vốn dĩ nên mang lại sự tĩnh lặng tuyệt đối của chốn tu luyện, nhưng bên trong chính viện, một sự hối hả nhẹ nhàng đang diễn ra.

Diệp Tiểu Thiên, thiếu chủ của Diệp gia, khẽ cựa mình trên chiếc giường gỗ trầm hương. Ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ giấy, vẽ lên sàn nhà những vệt sáng lờ mờ. Hắn vươn vai, cảm nhận luồng linh khí mỏng manh dao động trong đan điền. Hắn đang ở cảnh giới Luyện Khí tầng thứ ba, một cảnh giới không quá cao cũng không quá thấp đối với lứa tuổi của mình, nhưng trong Diệp gia, nơi những thiên tài xuất hiện như mây bay, cảnh giới của hắn chỉ được xem là tàm tạm. Dù vậy, gương mặt hắn vẫn giữ nét kiên nghị, đôi mắt đen láy lộ rõ sự chất phác và một chút bướng bỉnh khó nhận ra. Hắn hiểu rõ thiên phú tu luyện của mình không thể sánh bằng nhiều huynh đệ, tỷ muội trong tộc, đặc biệt là những nữ nhân kiệt xuất, nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ nỗ lực.

Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa, sau đó là tiếng ho khan khe khẽ. Cánh cửa gỗ lim mở ra, hé lộ một thân ảnh thấp bé, lưng hơi còng. Đó là Hoàng Phúc, gia nô thân cận của Diệp Tiểu Thiên, một lão nhân với khuôn mặt già nua nhăn nheo như vỏ cây cổ thụ, thân hình gầy gò và dáng vẻ luôn khiêm nhường. Hắn bước vào, trên tay bưng một chậu nước ấm và chiếc khăn bông trắng tinh.

“Thiếu chủ đã dậy rồi sao?” Hoàng Phúc đặt chậu nước xuống giá gỗ, giọng nói khàn khàn nhưng chứa đầy sự quan tâm. Hắn nhìn Diệp Tiểu Thiên với ánh mắt trung thành tuyệt đối, như một cái bóng đã gắn bó với hắn từ thuở lọt lòng.

Diệp Tiểu Thiên gật đầu, vươn tay đón lấy chiếc khăn ấm. Hắn lau mặt, cảm nhận hơi ấm xua đi chút mỏi mệt của buổi sáng. “Hoàng Lão đã sớm chờ ở đây rồi sao? Lão nô không cần phải thức dậy sớm như thế.” Hắn nói, giọng điệu xen lẫn sự thân thiết và kính trọng. Đối với Diệp Tiểu Thiên, Hoàng Phúc không chỉ là gia nô mà còn là một người thân, một trưởng bối đã chăm sóc hắn từ tấm bé.

Hoàng Phúc chỉ cười hiền, những nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu. “Lão nô vốn quen dậy sớm. Vả lại, hôm nay Thiếu chủ có việc quan trọng cần đi xa, lão nô sao có thể không chuẩn bị tươm tất cho người?”

Diệp Tiểu Thiên đứng dậy, khoác lên mình bộ áo choàng xanh thẫm, chất liệu vải tuy không phải gấm vóc quý giá nhưng cũng đủ mềm mại và bền chắc cho một chuyến đi đường xa. Trên đai lưng hắn, một túi càn khôn nhỏ gọn được thắt chặt. Hắn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thoáng chút ưu tư.

“Đúng vậy, ta sắp phải đến Thanh Vân Động.” Diệp Tiểu Thiên thở dài, “Đại Trưởng Lão vừa truyền tin, ở đó phát hiện ra một loại Linh Thạch Hỏa thuộc tính hiếm có, cần người đến xem xét. Ngài nói ta cần rèn luyện thêm, cần phải trải nghiệm thế sự bên ngoài.”

Hoàng Phúc cúi đầu, trầm ngâm. “Thanh Vân Động cách đây không gần, lại là nơi giáp ranh với vùng Cửu U Hạp Cốc, nơi yêu thú hoành hành. Thiếu chủ đi chuyến này, nhất định phải cẩn trọng.” Giọng hắn chứa đựng sự lo lắng chân thành.

Diệp Tiểu Thiên vỗ vai Hoàng Phúc. “Hoàng Lão cứ yên tâm. Ta sẽ tự bảo trọng. Lại nói, ta cũng không phải một mình. Chuyến này có Thanh Viện tỷ tỷ đi cùng.”

Nghe đến cái tên Thanh Viện, đôi mắt đục ngầu của Hoàng Phúc chợt lóe lên một tia sáng khó nhận ra, rồi nhanh chóng lụi tắt. Hắn chỉ khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn giữ vẻ cung kính. Diệp Thanh Viện là một trong những nữ tu thiên tài nổi bật của Diệp gia, nàng sở hữu Mộc linh căn tinh khiết, tu vi đã đạt đến Luyện Khí tầng thứ bảy, và nàng có vẻ đẹp như băng tuyết, khiến bao thiếu niên trong gia tộc phải ngưỡng mộ.

“Vâng, có Thanh Viện tiểu thư đi cùng, lão nô cũng phần nào an tâm.” Hoàng Phúc nói, giọng vẫn bình tĩnh. Tuy nhiên, trong tâm trí hắn, một hình ảnh mơ hồ hiện lên: một bóng dáng thướt tha trong bộ y phục xanh ngọc, khuôn mặt thanh tú tựa tiên, và đôi mắt lạnh lùng như sương tuyết. Hắn đã từng chứng kiến nàng tu luyện trong hậu viện, đôi khi là những lúc nàng tắm rửa dưới ánh trăng, thân hình thoát tục ẩn hiện sau màn sương mỏng, khiến trái tim hắn, một lão già đã gần đất xa trời, vẫn không khỏi rạo rực. Cái ý nghĩ dơ bẩn ấy thoáng qua như chớp, khiến hắn khẽ rùng mình, vội vàng xua tan đi sự hoang đường trong tâm trí mình. Hắn biết mình chỉ là một gia nô ti tiện, thân hình thấp bé xấu xí, làm sao dám có những vọng tưởng đó với một tiên tử cao quý như vậy?

“Hoàng Lão có vẻ không được khỏe?” Diệp Tiểu Thiên nhận thấy Hoàng Phúc hơi run nhẹ, hắn hỏi với vẻ quan tâm.

“Không, lão nô không sao, Thiếu chủ.” Hoàng Phúc vội vàng lắc đầu, che giấu sự bối rối. “Chỉ là gió sớm hơi lạnh. Lão nô sẽ đi chuẩn bị thêm chút lương khô và pháp khí cho Thiếu chủ.”

“Phiền Hoàng Lão rồi.” Diệp Tiểu Thiên mỉm cười, hắn luôn tin tưởng Hoàng Phúc vô điều kiện. Hoàng Phúc vội vã lui ra ngoài, để lại Diệp Tiểu Thiên một mình trong phòng. Hắn ngồi xuống ghế, khẽ nhắm mắt, cố gắng điều hòa linh khí trong đan điền.

Trong lúc nhập định, một cảnh tượng kỳ lạ đột ngột hiện lên trong tâm trí Diệp Tiểu Thiên, không rõ là ảo giác hay chỉ là một giấc mộng giữa ban ngày. Hắn thấy mình đang đứng trên một đỉnh núi mù sương, linh khí cuồn cuộn bao phủ. Làn sương trắng bồng bềnh như dải lụa tiên, che khuất mọi thứ. Rồi, qua làn sương mờ ảo ấy, hắn mơ hồ thấy hai bóng người. Một bóng dáng mảnh mai, yểu điệu, tà áo phất phơ trong gió, từng cử chỉ đều toát lên sự thanh thoát quen thuộc. Bên cạnh đó là một bóng người khác, cao lớn hơn, bao trùm lấy bóng dáng nhỏ nhắn kia. Họ đứng rất gần nhau, dường như đang thì thầm điều gì đó, hoặc có lẽ, chỉ là một cái ôm thoáng qua. Làn sương quá dày, không gian quá mờ ảo, khiến hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt, không thể phân định rõ ràng bất kỳ chi tiết nào. Hắn cố gắng tiến lại gần, muốn nhìn rõ hơn, nhưng hai bóng dáng đó lại tan biến vào trong sương mù, như chưa từng tồn tại.

Bình luận

Để lại bình luận