Chương 1

“Sơn ơi! Lâm ơi…”

Mỗi khi màn đêm buông xuống, đèn trong nhà vừa mới thắp lên, giọng nói của mẹ tôi gọi hai anh em tôi về nhà ăn tối vang vọng khắp thôn làng. Mọi người trong làng đều nói rằng bà Nương, mẹ tôi, là người phụ nữ đức hạnh nhất ở trong làng.

Mẹ tôi kết hôn lúc 17 tuổi và sinh được bốn anh chị em. Anh tôi là con trai cả tên là Phúc Sơn, tôi là con thứ hai tên là Phúc Lâm, em gái tôi tên là Phúc Ny, em trai tôi tên là Phúc Hải. Hai anh em tôi chênh lệch nhau ba tuổi. Anh tôi đã trở thành một người đàn ông cao lớn nhưng anh ấy chưa bao giờ cưới được vợ. Khi anh tôi 28 tuổi, anh ấy cưới chị dâu tôi để trao đổi với em gái tôi, Phúc Ny.

Khi lớn lên, tôi thấy những đứa bạn của tôi lần lượt kết hôn và bắt đầu một gia đình nhỏ. Lòng tôi cảm thấy bất an, và ham muốn về phụ nữ càng ngày càng mạnh mẽ. Đặc biệt sau khi tham dự đám cưới của một người bạn và vào buồng cô dâu, sự bốc đồng của một người đàn ông trưởng thành trở nên không thể kiềm chế được, nó giống như ngọn núi lửa phun trào. Có lẽ chính lúc đó tôi bắt đầu có hứng thú mãnh liệt với phụ nữ, và nỗi day dứt xa tầm tay khiến tôi càng đau đớn hơn.

Khi đang làm việc trong thành phố, tôi thấy tất cả phụ nữ nơi phố thị đều có vú to, đít bự, tay hồng và chân tròn, điều đó càng khiến tôi thèm muốn hơn. Nỗi khao khát không ngừng nghỉ, sự thôi thúc cháy bỏng đó thường xuyên lấn át tôi. Nhưng lý trí không cho phép tôi liều lĩnh ra chặn đường và phạm tội bạo lực. Trong tâm trạng chán nản, tôi thường nghe bạn đồng hành kể về vẻ đẹp của những người đàn bà đó, điều đó khiến tôi ngày càng khao khát đàn bà như một con quỷ. Ngay cả khi tôi nhìn thấy một con heo nái, một con bò cái, cũng có một sự thôi thúc mạnh mẽ trong lòng tôi. Tôi không có tiền để đi chơi đĩ, thậm chí còn không có đủ gan để chiếm lấy người đàn bà của người khác. Sự khao khát đàn bà thường khiến tôi lo lắng, và tôi mơ ước rằng một ngày nào đó, giống như trong truyền thuyết, có một tiên nữ sẽ từ trên trời rơi xuống.

Suy cho cùng, tưởng tượng không phải là hiện thực, và những con ngựa vẽ trên tường không thể cưỡi được. Tôi cần phải suy nghĩ về những vấn đề thực tế. Tôi nghĩ đến tất cả những người phụ nữ mà tôi đã từng tiếp xúc. Tôi không dám tìm những đứa lớn, còn la mắng những đứa nhỏ hơn vì sợ chúng không nghe lời mình. Tôi đã suy đi nghĩ lại về những người đó nhưng không người nào trong số họ có thể làm tôi thỏa mãn sự thèm muốn.

Có lẽ lúc đó tôi đã nghĩ đến bà ấy – mẹ – mẹ ruột của tôi. Bà là người phụ nữ duy nhất ở bên tôi, có thể thỏa mãn những ham muốn của tôi, và tôi không phải lo lắng bà sẽ vạch trần tôi. Từ đó trở đi, tôi bắt đầu để ý đến mọi thứ về mẹ tôi.

Mẹ Nương của tôi năm nay 50 tuổi, nhưng trông mẹ già nua một cách lạ thường. Mái tóc của mẹ tôi rất dài, có nhiều sợi tóc trắng xen lẫn trông rất bạc, và tóc mẹ thường được buộc lại thành một búi lớn phía sau gáy. Trên trán mẹ có vài nếp nhăn sâu, ngoài ra còn có nhiều vết chân chim ở khóe mắt. Dấu ấn của năm tháng đã in sâu vào cơ thể của mẹ tôi, và mẹ đã trở thành một bà già quê mùa đích thực.

Đúng vậy, mẹ tôi đã lớn tuổi rồi, trên mặt có nếp nhăn, trên đầu có tóc bạc. Nhưng dù sao mẹ vẫn là phụ nữ. Tôi cố thuyết phục bản thân rằng mẹ tôi tuy không xinh đẹp và dáng người cũng không được cân đối, nhưng mẹ có tất cả những gì mà một người phụ nữ có. Xét cho cùng thì bà có làn da căng mọng, vú tuy xệ xuống nhưng to lớn, còn đít mẹ thì trông rất gợi dục. Vậy là đủ rồi, nếu mẹ ăn mặc như phụ nữ trong thành phố thì có lẽ bà sẽ đẹp hơn một chút. Với tôi, chỉ cần có phụ nữ là đủ, tôi cần một người phụ nữ, tôi khao khát một người phụ nữ, và mẹ tôi là một người phụ nữ.

Bình luận

Để lại bình luận