Chương 1

: Ánh Nắng Tháng Mười và Nỗi Đau Đầu
Một buổi sáng tháng Mười, ánh nắng dịu dàng len lỏi qua những tán lá rậm rạp, rơi lấp lánh trên bậc cầu thang dẫn vào sân thể dục của trường THCS Số 7. Từng đám học sinh tụ tập thành nhóm, chậm rãi di chuyển về phía khu lớp học, tạo nên một khung cảnh náo nhiệt nhưng vẫn mang chút lười biếng của ngày đầu tuần sau kỳ nghỉ Quốc khánh. Lưu Dương, cậu học sinh lớp 8/4, đứng lẫn trong đám đông, mắt lơ đãng nhìn những học sinh khối trên rời sân trước. Cậu chẳng mấy để tâm đến nghi thức chào cờ vừa kết thúc, bởi đầu óc cậu còn đang ong ong vì cái búng tay đau điếng từ mẹ mình – người không chỉ là mẹ mà còn là cô giáo chủ nhiệm kiêm giáo viên môn Ngữ văn của lớp cậu, cô Vương Vũ Hân.
Hôm nay là ngày công bố kết quả kỳ thi tháng đầu tiên của năm học mới, và Lưu Dương đã nhận ngay một “cú sốc” không hề nhẹ. Lớp 8/4 của cậu, vốn từng đứng thứ ba toàn khối ở kỳ thi cuối năm trước, giờ tụt dốc thảm hại xuống vị trí thứ tám trong mười ba lớp. Riêng thành tích cá nhân của Lưu Dương còn tệ hơn: từ hạng 19, cậu rớt xuống tận hạng 39. Cái đầu óc non nớt của cậu vẫn chưa kịp tiêu hóa nỗi thất bại này, chỉ biết rằng cái búng tay từ mẹ sáng nay không chỉ làm đau đầu mà còn khiến lòng tự trọng của cậu bị tổn thương nặng nề. Mẹ cậu, cô Vương Vũ Hân, nổi tiếng là một giáo viên nghiêm khắc, không bao giờ nương tay, kể cả với con trai mình.
Sau khoảng mười phút, sân thể dục dần vắng bóng người. Đám học sinh tách thành hai nhóm: một nhóm rẽ về phía khu dạy học mới xây, bốn tầng khang trang dành cho khối THPT, còn nhóm của Lưu Dương thì hướng về dãy nhà cũ kỹ hình móng ngựa, nơi các lớp THCS vẫn học. Cậu vừa đặt chân lên cầu thang, chuẩn bị leo lên lớp, thì bất ngờ một cái tát mạnh giáng xuống lưng, khiến cậu giật bắn mình.
“Bịch!” – Tiếng vang làm Lưu Dương suýt ngã nhào.
“Đứng thẳng lưng lên, con trai!” – Giọng nói sắc lạnh của mẹ cậu vang lên từ phía sau, không chút nể nang.
Lưu Dương vội vàng chỉnh lại tư thế, lưng thẳng tắp như bị ai ép buộc. Cậu quay đầu nhìn lại, bắt gặp hình bóng quen thuộc của mẹ – cô Vương Vũ Hân. Dáng người mẹ cao ráo, khoảng 1m68, nổi bật trong bộ vest đen bó sát, chiếc váy một bước ôm lấy đường cong cơ thể, tôn lên vẻ đẹp vừa nghiêm nghị vừa quyến rũ. Đôi chân thon dài được bao bọc bởi đôi tất da trong suốt, lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, kết hợp với đôi giày cao gót đen 4 phân, khiến mỗi bước đi của mẹ đều toát lên sự tự tin và quyền lực. Khuôn mặt nhỏ nhắn hình trứng ngỗng của mẹ, với đôi mắt sắc sảo ẩn sau cặp kính gọng vàng, đang nhìn cậu đầy vẻ thất vọng.
“Con… à không, cô Vương…” – Lưu Dương lí nhí, suýt nữa gọi nhầm “mẹ” trong trường học. Mẹ cậu đã dặn đi dặn lại, ở trường phải gọi là “cô Vương” như các bạn khác, dù cả trường đều biết cậu là con trai cô.
So với mẹ, Lưu Dương trông nhỏ bé hơn nhiều. Cậu mới 14 tuổi, cao chưa tới 1m55, lại có thói quen hơi gù lưng, khiến dáng vẻ càng thêm yếu ớt. Đứng cạnh mẹ, cậu như bị lu mờ hoàn toàn. Mẹ cậu hôm nay ăn mặc đúng chuẩn giáo viên, bộ vest đen làm nổi bật vòng eo thon gọn và cặp mông đầy đặn, được chiếc váy bó sát tôn lên từng đường nét. Khi mẹ bước đi, Lưu Dương vô tình để ý thấy những bước chân nhanh nhẹn khiến chiếc váy khẽ lay động, để lộ đường viền mờ nhạt của chiếc quần lót bên dưới. Cậu bất giác tự hỏi: Hôm nay mẹ mặc quần lót màu gì nhỉ?
Ý nghĩ đó khiến cậu giật mình, cảm giác một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng, phần dưới cơ thể khẽ nhúc nhích. Lưu Dương tự nhủ rằng mình không có ý gì kỳ lạ, chỉ là mỗi thứ Hai, khi mẹ diện bộ vest bó sát này cùng đôi tất da óng ánh, cậu luôn không kìm được mà nhìn thêm vài lần. Bình thường, mẹ cậu ăn mặc khá kín đáo, thậm chí có phần hơi bảo thủ, nên những khoảnh khắc như thế này luôn khiến cậu tò mò. Nhưng cậu nhanh chóng tự trấn an: Chắc chắn mình không có ý gì xấu, chỉ là… mẹ đẹp quá thôi.
Đầu óc Lưu Dương lại trôi về ký ức tuần trước, khi cậu được Trần Thế Hào – “đại ca” của lớp – cho xem một đoạn phim nhạy cảm. Hào là kiểu học sinh nổi bật, chẳng bao giờ chăm chỉ học hành nhưng luôn đạt điểm trung bình khá, thậm chí lần này còn vượt mặt Lưu Dương trong kỳ thi tháng. Đoạn phim mà Hào khoe được lấy từ Từ Vân Siêu, một tay “anh chị” ở lớp 11, người nổi tiếng vì sở hữu những thứ mà học sinh bình thường không dám mơ tới. Trường học quản lý rất nghiêm, điện thoại hay bất kỳ thiết bị số nào cũng có thể bị tịch thu, vậy mà không hiểu sao Từ Vân Siêu lại có thể lén lút sở hữu những thứ ấy. Lưu Dương vừa tò mò vừa e dè, không biết có nên tiếp tục “theo chân” Hào và đám bạn đó hay không.
“Nhanh lên! Chuông sắp reo rồi, con trai! Lần này thi tệ thế, tối về mẹ sẽ tính sổ với con!” – Cô Vương Vũ Hân quát thêm một câu, rồi quay người bước đi về phía lớp 8/2, nơi cô dạy tiết đầu. Từ phía sau, Lưu Dương nhìn theo bóng lưng mẹ, chiếc váy bó sát làm nổi bật từng đường cong, đôi tất da mỏng manh ôm lấy cặp chân thon dài. Cậu nuốt nước bọt, cố gắng dứt mắt khỏi hình ảnh ấy và bước lên cầu thang, lòng đầy lo lắng về “phiên tòa” tối nay ở nhà.

Bình luận

Để lại bình luận